Số 13 Phố Mink

Chương 1717

"Con có biện pháp nào sao?" Dorford chủ giáo hỏi, "Bên phía đại khu, ta đã liên

hệ rất nhiều Chủ giáo, bao gồm cả Đại chủ giáo, từ sau khi phiên tòa kết thúc thì

bọn hắn đã cự tuyệt liên lạc cùng với ta, tựa như cũng không nguyện ý đưa tay

vào trong chuyện này."

"Cha, ta cảm thấy nếu như bọn hắn chỉ là đơn giản không nhúng tay vào vậy thì

trái lại là một chuyện tốt, bây giờ ta lo lắng là bọn hắn sẽ nhúng tay, nhưng

không phải là giúp đỡ cho chúng ta."

"Con đang có ý gì?"

"Ta nghĩ, bên phía Đòn Roi Kỷ Luật có thể đã đạt thành hiệp nghị cùng với bên

phía đại khu, nhà Naton chúng ta bây giờ hẳn là đã trở thành vật tế của cả hai

bên cùng đưa ra rồi."

Chủ giáo Dorford sững sờ ở nơi đó, bên trong miệng càng không ngừng nói:

"Việc này sao có thể, bọn hắn sao có thể như vậy..."

"Đây là sự thật, thưa cha, nhà Naton, đã mất đi thẻ đánh bạc để đàm phán, ngay

cả khả năng để lật bàn cũng không có; hiện tại, nhà chúng ta chỉ là miếng thịt

trên tấm thớ, bọn hắn hẳn là đang suy nghĩ nên cắt như thế nào rồi nấu nướng ra

sao.

Có lẽ chuyện khiến bọn hắn phiền phức nhất bây giờ đó là làm sao thông qua

một loạt các manh mối để rồi cuối cùng trị tội của ngài, bởi vì, ngài mới là mục

tiêu chân chính của bọn hắn."

Chủ giáo Dorford nhìn thoáng qua con trai của mình, hỏi: "Trong lòng ngươi,

hẳn là đang rất vui mừng phải không?"

"Ngài cảm thấy ta sẽ vui mừng sao, phiên tòa tiếp sóng, ta và những đồng

nghiệp ở đại sứ quán cùng xem, sau khi Vicole gọi ngài là cha thì ta sẽ vui

mừng sao?"

"Ta cảm thấy ngươi sẽ vui mừng, Dalis."

"Ngài cảm thấy ta nên vui mừng, vậy cứ xem như là ta đã vui mừng vậy."

"Từ nhỏ đến lớn, ngươi vẫn luôn là người ưu tú nhất trong mấy đứa con trai,

thậm chí còn ưu tú hơn ta rất nhiều; nhưng ta rất rõ ràng, ở sâu trong đáy lòng

của ngươi, giữa ngươi và ta, có một vách ngăn vô hình, bỏ qua việc của mẹ

Vicole không nói, ngươi có thể nói cho ta, là vì cái gì không?"

"Ta đã nói qua rất nhiều lần, cha, sự đa nghi của ngài trong mắt của ta vô cùng

hoang đường."

Dorford duỗi tay ra, trực tiếp bóp lấy mình cổ của con trai mình, Dalis không có

phản kháng, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng đều không có phát sinh thay đổi, chỉ

là tiếp tục dùng loại ánh mắt bình tĩnh kia mà nhìn người cha đang nổi giận vô

cớ của mình.

"Lại là loại cảm giác này, lại là loại cảm giác này, bắt đầu từ lúc ngươi tám tuổi,

mỗi lần trông thấy ngươi, kiểu gì ta cũng sẽ dễ dàng nổi giận, không biết bao

nhiêu lần, ta thật sự rất muốn bóp chết ngươi."

"Ta là con của ngài, trong nhà, ngài có quyền lực này, ta cũng tán thành."

"Ta cũng không cảm thấy cảm giác của ta hoàn toàn xuất phát từ sự phán đoán

của ta, Dalis, khẳng định là có vấn đề, chắc chắn là có."

"Cha, vấn đề này, chúng ta đã thảo luận vô số lần trong suốt những năm qua,

vẫn luôn không có kết quả, ta cũng đã lựa chọn ra ngoài để tránh ánh mắt của

ngài, nhưng mà bây giờ, ngài vì cái gì còn phải nhắc đến nó?

Vào thời điểm này, tiếp tục thảo luận một vấn đề hoàn toàn không có kết quả,

thật sự chẳng có một chút ý nghĩa nào."

"Bởi vì ta cảm thấy, có lẽ ta cũng không có nhiều thời giờ như vậy để tiếp tục

suy nghĩ và nghiên cứu về vấn đề này, Dalis, ta thực sự muốn biết rõ đáp án,

nếu như ngươi có thể nói cho ta, ta thậm chí nguyện ý quỳ xuống trước mặt của

ngươi."

"Huyết mạch của gia tộc chúng ta, có lẽ có một vài vấn đề, ngài là như thế này,

anh là dạng này, mấy đứa em, bao gồm cả Vicole, cũng là như vậy."

"Đây không phải là đáp án." Dorford buông lỏng ra bàn tay nắm cổ Dalis, "Đây

không phải đáp án, chắc chắn không phải."

Dalis vừa đưa tay xoa cổ của mình vừa nói: "Có lẽ hiện tại, hi vọng duy nhất đó

là quan hệ giữa gia tộc và vị kia ở trong Thần Điện. Cha cũng đã nói qua, ngài

có thể lên vị trí chủ giáo, cũng có quan hệ đến vị kia."

"Chúng ta không phải hậu duệ trực hệ của vị kia, sở dĩ vị kia giúp ta nói chuyện

cũng là bởi vì ông ta và ông cố của ta có một đoạn giao tình."

"Nhưng bây giờ, điều duy nhất mà nhà chúng ta có thể trông cậy vào, cũng chỉ

có vị đó, nếu như ông ấy nguyện ý nói thêm vài câu vào lúc này, ít nhất là có thể

bảo tòan gia tộc này, ngài hẳn là có phương thức liên lạc của vị đó, ta cảm thấy,

ngài cũng nên thử một chút."

"Ta sẽ thử, Dalis, ta biết, đây là nhà ta, ta muốn bảo vệ nó." Dorford nhìn xem

con trai của mình, ánh mắt phiếm hồng, "Chuyện này không cần ngươi phải

nhắc nhở ta."

"Ngài là đang sợ hãi sao, sợ hãi rằng một sợi dây thừng cuối cùng có thể cứu

mạng cũng sẽ rời bỏ ngài?"

"Ngươi câm miệng cho ta! Lăn ra ngoài, lăn ra ngoài!

Tốt nhất là để người của Đòn Roi Kỷ Luật bây giờ bắt ngươi về, ta không muốn

nhìn thấy ngươi, thật, mỗi lần ngươi đứng trước mặt ta lâu thêm một chút thì ta

sẽ rất khó chịu!"

Dalis đứng dậy, hành lễ, sau đó đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài, trên mặt của hắn,

mang theo nụ cười mỉm không chút che giấu nào.

Dorford thở một hơi dài nhẹ nhõm, vừa dùng tay vuốt ve lồng ngực của mình

vừa cầm lấy một ly rượu đỏ bên cạnh, há to miệng uống cạn.

Sau khi tâm tình bình tĩnh lại, Dorford mở lòng bàn tay của mình ra, dán xuống

trên một viên gạch phía dưới, mặt đất bắt đầu lõm xuống, lập tức có một cái bục

nhỏ trồi lên, phía trên bục có điêu khắc một trận pháp truyền tin vô cùng tinh vi,

trung ương của trận pháp thì có một cái hộp chế tạo từ loại bạc đặc biệt.

Dorford dùng móng tay rạch bàn tay của mình, nhỏ máu tươi lên trên cái hộp,

hộp từ từ mở ra.

"Ông nội từng nói cho ta biết, ông cố cực kì có hi vọng ngưng tụ ra mảnh vỡ

thần cách, gia tộc ngay lúc đó, thậm chí đã chuẩn bị kỹ càng cung tiễn ông ấy đi

vào cổng lớn của Thần Điện, đáng tiếc, cuối cùng lại thất bại.

Ai, nếu như ông cố thành công, nhà Naton chúng ta sẽ không phải là nhà Naton

của bây giờ, cũng sẽ không có cục diện hôm nay.

Nếu như gia tộc bây giờ có một vị tồn tại chí cao vô thượng trực hệ, bọn người

Waffron, làm sao dám vứt bỏ ta vào lúc này?

Ai lại dám đến xét xử người nhà của ta?"

Mím môi,

Dorford hít sâu một hơi, trong lòng vừa đầy chờ mong đồng thời lại cực kỳ thấp

thỏm nói:

"Ta dùng tín vật truyền thừa của gia tộc tiến hành triệu hồi ngài một lần nữa, hi

vọng ngài có thể tiếp tục nhớ đến giao tình với ông cố mà sẽ giúp đỡ nhà Naton

một lần nữa."

Chiếc hoàn toàn mở ra,

Ngay sau đó, một món đồ vật lạnh lẽo bồng bềnh lên từ trong chiếc hộp;

Là một... Tấm mặt nạ màu bạc.
Bình Luận (0)
Comment