Nói đến đây, Dalis giơ ly rượu lên một lần nữa:
"Uống xong ly rượu này, công việc của chúng ta sẽ bắt đầu lu bù lên, hi vọng có
thể kết thúc sớm một chút, ta muốn một mình yên tĩnh đọc sách."
Karen và Neo cũng nâng ly lên, mọi người uống một ly rượu cuối cùng này.
Dalis vừa mặc áo khoác vào vừa nói: "Hai vị trước tiên có thể chờ ta ở chỗ này,
ta trở về lấy một vài thứ rồi đến, có lẽ sẽ cần một chút thời gian, ta muốn chào
từ biệt người nhà một chút."
"Không sao, ngài cứ tùy ý, ngài Dalis."
"Được rồi, cảm ơn đã thông cảm."
Dalis đi ra khỏi phòng, rất nhanh, người phục vụ bưng mâm trái cây và đồ uống
vào trong phòng, hẳn là Dalis lúc tính tiền đã dặn dò.
Neo phẩy tay, bố trí ra một cái kết giới đơn giản:
"Bây giờ xem ra, người có đầu óc tỉnh táo nhất của nhà Naton, lại là một tên đội
nón xanh."
Nón xanh ở trong văn hóa của Wien và “nón xanh” mà Karen quen thuộc cũng
có ý nghĩa giống nhau, nhưng nguồn gốc cũng không giống nhau, nguồn gốc
của cái từ này bắt nguồn từ một câu chuyện xảy ra từ rất nhiều năm trước trong
vương thất của Wien, nữ vương vì thỏa mãn mình, thường xuyên gọi người hầu
nam vào trong tẩm cung để phục thị mình, bởi vì vương vị là nữ vương kế thừa,
cho nên địa vị của người chồng Bá tước cũng không cao, trên phương diện này
cũng phải tiến hành thỏa hiệp.
Vì để tránh khỏi tình huống xấu hổ xảy ra, thị nữ của nữ vương trong lúc hai vợ
chồng cùng dùng buổi sáng, lấy màu sắc của mũ làm tín hiệu, nếu như là lựa
chọn mũ màu xanh lá thì có nghĩa rằng hôm nay sẽ có nam giới ở ngoài tiến
vào, sau bữa sáng ngài bá tước sẽ chủ động tránh mặt để cung cấp "Nơi làm
việc".
Chuyện này sau khi được lưu truyền lại, nón xanh cũng mang theo ý nghĩa đặc
thù.
Karen cầm lấy ly nước đá mà uống một ngụm, nói: "Bây giờ thậm chí ta có chút
nghi ngờ rằng, cha hắn làm ra chuyện như vậy với vợ hắn, có lẽ cũng là do có
nỗi khổ tâm."
Neo có chút khó tin mà nhìn về phía Karen: "A, trời ạ, cậu có biết lời mà cậu
vừa mới nói rốt cuộc biến thái và méo mó đến chừng nào không?"
"Ngài đã đọc tài liệu chưa? Là trưởng quan của hắn phát đến cho tổng bộ của
chúng ta, khác biệt với chứng cứ của cái tên Trison đặt mông đến đâu là phân
đến đó, bên phía của hắn thì lại có vẻ quá sạch sẽ, cũng như tư liệu chứng cứ mà
chính hắn giao cho chúng ta vậy, phần lớn trên đó đều thuộc về thu nhập ngầm
từ chức vụ, cũng giống như tiền trà nước mà chúng ta làm nhiệm vụ bảo an
nhận được từ người được bảo vệ vậy."
Neo lại cầm lấy một điếu thuốc chuẩn bị châm lửa, nói:
"Một người bình thường đặt ở trong một cái gia tộc bất bình thường, quá bình
thường ngược lại sẽ lộ ra vẻ bất bình thường?"
Karen đáp lại nói:
"Một số thời điểm, cái người nhìn bình thường nhất kia, ngược lại có thể là
người bất bình thường nhất."
"Vậy chúng ta sẽ tiếp tục chờ ở chỗ này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói,
sự việc hẳn là có thể xử lý cực kỳ nhanh, đúng, cái tên Trison kia hẳn là sẽ bị
phán án Xoá bỏ, để hắn lại cho ta luyện tay, ngươi đừng có lại biến hắn thanh
đống bụi."
"Đáng tiếc, thật không thể chơi chết Dorford sao?"
"Cậu là đang sợ nếu lần này không chơi chết hắn thì về sau sẽ còn lại có chuyện
ngoài ý muốn xảy ra, chuyện này tạm thời cũng không có biện pháp, trước tiên
cứ vặn ngã hắn đi, học tập theo chuyện của Vicole, chờ thêm mấy năm nữa sau
khi tiếng tăm của chuyện này trôi qua, chúng ta lại nghĩ biện pháp bắt hắn để
kết thúc.
Dù sao chỉ cần chúng ta có thể leo lên cao, cũng không cần quá lo lắng về
những ánh mắt hận thù đang lén lút theo dõi chúng ta, những người kia, chỉ dám
thừa lúc cậu nghèo túng mà tranh thủ xông lên cắn một cái, những lúc khác đều
nhát gan hơn bất kỳ ai.
“Được rồi được rồi, ngài còn phải hút thêm một điếu nữa đấy à?"
“Không cần phải lo lắng chuyện này, con của hắn ta cũng đã nói, Dorford cũng
không thể nào vì thể diện mà viết di thư tự sát."
...
"Có mệt hay không?"
"Không mệt."
"Thật ra, cô hẳn là nên nghe lời tôi mà sang đằng kia nghỉ ngơi, việc này một
mình tôi cũng làm được."
Philomena nhìn Richard, nói: "Ngươi không có tư cách chỉ đạo ta làm việc."
Richard nhún vai, cậu ta đã sớm quen với phương thức nói chuyện của cô gái
đứng trước mắt.
Nhưng mà nếu thật sự không có sự giúp đỡ của cô ta thì việc xử lý những thi thể
này cũng khiến cậu ta phải bận rộn đến lúc hừng đông.
Sau khi đã giải quyết tất cả mọi việc, Richard duỗi lưng một cái, nói: "Nơi này
cũng cách chợ đêm không bao xa, đi ăn một bữa khuya chứ?"
Philomena dừng lại.
Richard tiếp tục nói: "Tôi đói, tôi muốn đi ăn bữa khuya."
Nhưng Philomena vẫn không đáp lại.
A, sao vậy?
Richard đi đến phía trước, phát hiện ánh mắt Philomena đang theo dõi một góc
hẻo lánh ở con đường đối diện, nơi đó, có một bà lão đang đứng.
Bà lão chống trong tay một cây gậy, trên người mặc trường bào màu nâu, cũng
đang nhìn về phía nơi này.
"Bà ấy là ai?" Richard hỏi.
"Bà nội ta."
"Bà nội cô? A, bà ta chính là..."
Lúc này, Richard cảm giác được một cơn gió xuất hiện ở bên người mình, lập
tức tiếp tục nói:
"Bà ấy là người bà hiền lành và yêu thương cô nhất mà cô hay nhắc đến đấy à?"
"Thằng nhóc, ta cũng không tin rằng cháu gái của ta lúc ở bên ngoài sẽ nói lời
tốt lành về ta, ngươi cũng không nên châm ngòi tình cảm giữa bà cháu chúng
ta."
"Làm sao lại thế, thưa bà." Richard vừa gãi đầu giả bộ như bộ dáng của người
vô hại vừa quay người nhìn về phía phu nhân Filsher.
Phu nhân Filsher hít một hơi, khóe mắt liếc qua chú ý đến dấu ấn trên lòng bàn
tay của Richard, hỏi:
"Cái thằng phế vật của nhà Guman đấy à?"
Richard lập tức nói: "Đúng, là tôi! Chào bà, tôi vẫn luôn muốn đến thăm ngài,
nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, ha ha."
"Bà của ngươi chắc chắn cũng không không hi vọng ngươi đến nhà ta thăm nom
gì."
"Không có việc gì, tôi có thể không nói cho bà nội tôi biết mà lén lút đến."
Phu nhân Filsher nghe được lời này, trực tiếp cười ra tiếng: "Con người như bà
của ngươi có thể có được đứa cháu trai như ngươi thế mà bà ta vẫn chưa bị tức
chết à, ha ha."
"Tính cách của bà tôi bây giờ đã hiền lành hơn nhiều, sớm đã nghĩ thoáng."
Richard đáp lại nói.