Cho nên,
Ta cuối cùng có nên bước vào Trật Tự Thần Điện hay không?"
Trên mặt biển phía trước, xuất hiện sóng gió, ngay sau đó, hình chiếu của một
cánh cổng to lớn tràn đầy khí thế uy nghiêm đang dần dần hiển hiện.
Đây là cổng lớn của Trật Tự Thần Điện, chỉ cần Thần Điện cảm ứng được trên
đời có người ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách của Trật Tự, thì cánh cổng này sẽ
tự động xuất hiện ở trước mặt của người đó, tiếp dẫn họ tiến vào Trật Tự Thần
Điện.
"Cổng lớn muốn xuất hiện, Rohan, ta có nên đi vào gặp ngươi hay không?"
"Ngươi sẽ đi vào."
Một âm thanh truyền đến từ phía sau.
Karen xoay người, nhìn thấy người tới, sau đó, Karen ngây ngẩn cả người.
Mặc dù hình tượng ông nội lúc này so với trong ấn tượng thì trẻ hơn rất nhiều,
nói cho đúng thì đây cũng là Dis trong giai đoạn thanh niên đến trung niên,
khoảng tầm ba mươi tuổi.
Dựa theo nhận biết của Karen đối với quá khứ của ông nội, Dis lúc còn rất trẻ
thì đã biểu hiện ra thiên phú cực kỳ đáng sợ, dùng lời của Pall mà nói thì đó là,
Dis học cái gì, thì chỉ cần nhìn một chút là học được.
Cho nên, mặc dù Pall đã nhìn Dis lớn lên, nhưng Pall chưa hề tự cho rằng mình
là thầy của Dis, bởi vì cô vốn không có dạy cho Dis cái gì, Dis cũng không cần
mình dạy cái gì.
Bản thân Pall là một thiên tài, Dis thì là người khiến cho Pall xem là thiên tài.
Trước lúc 25 tuổi, thậm chí, trẻ hơn mấy tuổi, trong khoảng thời gian thanh
niên, Dis hẳn là dựa theo con đường phát triển truyền thống của Trật Tự Thần
Giáo, bằng không thì ông cũng sẽ không nhận biết... A không, là nếu như không
phải như vậy mà nói, bọn người Rasma, Tahisen cũng không cách nào nhìn thấy
Dis.
Trong lúc tuổi còn trẻ, Dis từng có cơ hội bước vào Trật Tự Thần Điện để
chiêm ngưỡng, lúc ấy bọn người Rasma hình như cũng có mặt, sau đó khi Dis
đối mặt với Trưởng Lão Thần Điện, trực tiếp biểu lộ ra lập trường và tư thái của
mình.
Pall đã từng nói, vị kia Trưởng Lão Thần Điện kia lúc trước không có đập một
phát chết Dis đã là rất nhân từ.
Nhưng về sau khi Dis ngưng tụ ra ba mảnh vỡ Thần cách, trong đó một mảnh
vẫn là trong lúc tuổi còn trẻ... Tựa như Dis ngay lúc đó cũng không chỉ "Trẻ
tuổi nóng tính", ông ấy nhất định cũng phấn khích.
Bởi vì thời gian trải qua “Làng Tân Thủ” của ông nội quá ngắn, bản thân cũng
rất khó tính ra thực lực tương ứng với mình lúc còn trẻ.
Nhưng ở độ tuổi của Dis trước mắt, Karen cảm thấy, hẳn là đạt tới một giai
đoạn tương đối ổn định.
Karen nhớ rõ Dis đã từng buông lời cảm khái với mình, bởi vì lúc tuổi còn trẻ đi
quá nhanh, cho nên khi ông tỉnh ngộ lại, đã phát hiện mình không thể nào quay
đầu.
"Ngươi là ai?"
Dis lắc đầu, nói: "Việc thì ngươi cũng đã làm, vì cái gì còn muốn ở chỗ này giả
mù sa mưa mà diễn kịch chứ, ngươi rõ ràng sẽ bước vào cánh cổng kia, ngươi
khát vọng tiến vào đó để rồi được tăng cường tuổi thọ của mình.
Thế nhưng mà ngươi vẫn muốn tìm lý do giải thích cho hành vị xấu xa của
mình, để cho tâm lý mình không có cảm giác tội lội.
Người như ngươi, thật là rất vô vị."
"Ngươi rốt cuộc là ai!"
"Ta không có hứng thú mà giới thiệu cho ngươi biết, ta tới tìm ngươi, là bởi vì
ngươi trộm đi đồ của bạn ta..." Dis đưa tay chỉ vào chiếc chuông lớn thần bí
nằm trên mặt đất kia, "Ngươi lấy đi Thánh khí truyền thừa của gia tộc hắn thì
cũng thôi đi, còn tàn sát cả gia tộc hắn để dung luyện vào trong cái chuông lớn
này, để cung cấp năng lượng sinh mệnh để kéo dài tuổi thọ của ngươi."
"Ta rất tò mò làm sao ngươi lại phát hiện, ta nhớ rằng đêm đó, ta tuyệt đối
không để lại người sống."
"Đúng vậy, ngươi không có để lại người sống, vợ của bạn ta, tự tay giết đứa con
ba tuổi của mình. Trước lúc giết, đã kể lại cho nó nghe về chuyện xảy ra đêm
đó, còn nói ra thông tin liên quan đến thân phận của ngươi.
Ngươi vậy mà đã sớm đã tiếp cận nhà hắn, còn trở thành khách trong nhà, cho
nên, ngươi để lại quá nhiều manh mối có thể cung cấp cho ta tìm tới.
Cô ta giết chết con của mình, che giấu thi thể của nó.
Cho nên sau khi ngươi tàn sát cả gia tộc của hắn, mặc dù đã tiến hành dò xét vô
cùng tỉ mỉ, không để lại bất cứ người sống nào, nhưng mà ngươi đã bỏ sót một
thi thể, ngươi không cảm giác được, cũng không xử lý.
Ta tìm được thi thể của đứa bé kia, lúc nó vừa ra đời, ta còn tự mình chúc phúc
cho nó.
Ta thức tỉnh nó, nó nói cho ta biết những lời mà mẹ nó nói vào đêm hôm đó."
"Cho nên, ngươi đến nơi này là có mục đích gì?"
"Báo thù." Dis phát ra một tiếng thở dài, "Con người của ta cũng không có
nhiều bạn lắm, hắn là một trong số ít đó, một người bạn có thể để cho ta cảm
thấy vui vẻ khi ở cùng."
"Ha ha, đáng tiếc, ngươi hẳn là nên đến sớm một chút, như thế ngươi có lẽ còn
có thể có một ít thời cơ, còn bây giờ... Ngươi đã không có cơ hội.
Có lẽ, đây chính là lời chúc phúc mà Thần Trật Tự ban cho ta."
“Karen” giơ tay lên, chỉ về phía Dis:
"Ngươi hẳn là nên đi tố giác ta với Trật Tự Thần Giáo, mà không phải một mình
đến nơi này."
"Vô dụng, Thần Điện trông thấy người có thể ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách,
tựa như là một con chó đói thấy được khúc xương, đối với chuyện này, bọn hắn
sẽ không có điểm cuối cùng mà phớt lờ chuyện này.
Mặt khác, có một việc ta cần nhắc nhở ngươi một chút, bởi vì ngươi nghĩ sai."
"A, ta nghĩ sai chuyện gì?"
"Ta không phải tới chậm, thật ra ta đã tới đây từ sớm."
"Đã tới... Đã tới đây từ sớm?"
Dis nhẹ gật đầu,
Vô cùng bình tĩnh mở miệng nói:
"Ta cho ngươi thời gian để ngươi tự kết liễu."