Mặc dù loại cảm giác vừa bị tra tấn vừa nhìn phân đoạn đặc sắc của trailer phim
để cho Karen bị giày vò vô cùng, nhưng anh vẫn có thể cảm giác được, ông nội
vào lúc này còn lâu mới mạnh bằng ông nội mà lúc mình tiếp xúc.
Lúc này khi ông nội đánh nhau, cảnh tượng rất lớn và hùng vĩ; về sau khi ông
nội chuyên tâm làm Thẩm phán quan, có thể sử dụng một cấm chú để chôn vùi
một tên thần quan của Berry Giáo, cũng có thể cùng Alfred đánh nhau không
phân thắng bại;
Có thể treo Trưởng Lão Thần Điện lên trên Thập Tự Giáo để hóng gió, cũng có
thể phân thân dịch chuyển đến để đâm chết một tên tộc trưởng của gia tộc gọi là
Rafael.
Có lẽ vào lúc này ông nội vẫn còn có chút "Trẻ tuổi nóng tính", mà Dis sau khi
mình đến đây, đã hoàn toàn lắng đọng lại.
Ông ấy thậm chí lười ra tay với ba vị Trưởng Lão Thần Điện đến vây bắt mình,
chỉ là rất dứt khoát mà kích nổ Thần Điện.
Đây là một sự biến hóa về mặt khí chất, ít nhất cảm giác của Karen là như thế.
Thật ra Karen có thể thoát khỏi trạng thái "Đọc ký ức" của tấm mặt nạ vào lúc
này, nhưng anh cũng không lựa chọn làm như vậy, anh vẫn muốn chịu đựng
thêm một chút, nhìn xem đằng sau còn có cảnh tượng gì khác.
Rốt cục, cũng không biết điên đảo trong cảm giác bị xé rách bao lâu, hình ảnh
và cảm giác, cuối cùng cũng khôi phục.
Karen phát hiện mình đang nằm trên mặt biển, nơi này vốn là một hòn đảo, đã
biến mất không thấy.
"Vì cái gì... Vì cái gì ta đánh không lại... Ta rõ ràng đã... Đã thành công... Là
Thần Trật Tự... đang... trừng phạt ta sao..."
Tất nhiên "Mình" đang vô cùng nghi ngờ vào lúc này, hắn ta vốn dĩ nghĩ rằng
mình đã ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách, hẳn là đã bước lên một tầm cao mới,
nhưng ngay lúc hắn vừa thành công, bị trực tiếp đánh rớt xuống đáy vực.
"Khục khục..."
Dis phát ra âm thanh ho khan liên tục, quần áo của ông ấy bị rách rất nhiều chỗ,
trong khi ho cũng phun ra máu, vẻ mặt cũng có hơi mỏi mệt, nhưng hai tròng
mắt, lại vẫn bình tĩnh như trước.
Rất hiển nhiên rằng việc đánh bại một vị Trưởng Lão Thần Điện cũng khiến Dis
trả một cái giá rất lớn.
Dis cúi người, ngồi xổm xuống trước mặt "Karen", mở miệng nói: "Ta cũng
đang tự hỏi về chuyện này, nhưng ta không có hứng thú để chia sẻ với ngươi, có
lẽ có một ngày, ta sẽ suy nghĩ rõ ràng, đó chính là người như ngươi, vì cái gì
cũng có thể ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách.
Về phần nói ngươi đánh không lại ta, việc này cũng không có gì kỳ lạ, mảnh vỡ
Thần cách sao... Nếu như ta nguyện ý, ta có thể ngưng tụ ra sớm hơn ngươi.
Nhưng ta chỉ là đang ghét bỏ nếu như Thần cách chỉ là mảnh vỡ, cũng không đủ
viên mãn, ta đang suy nghĩ, có thể thử để ngưng tụ ra một Thần cách hoàn chỉnh
hay không."
"... Thần cách... Hoàn chỉnh "
"Việc này rất khó." Dis nói, "Nhưng ta muốn thử một chút."
"Hi vọng... Ngươi có thể thành công."
"Ta khinh thường nhận lời chúc phúc của ngươi, ngươi đã thua, nhưng ta cũng
phải trả giá rất lớn, ta vốn cảm thấy mình có thể tách mảnh vỡ Thần cách kia ra
khỏi người ngươi thành công, bây giờ chắc ta cũng không làm được.
Cho nên, bây giờ ngươi có thể tự hủy cái mảnh vỡ Thần cách kia đi, xem như
bắn một màn pháo hoa cuối cùng."
Một mảnh vỡ Thần cách, trôi bồng bềnh ra từ trên người "Karen", nó lộ ra vẻ vô
cùng uể oải, giống như là một hạt bồ công anh nhỏ cần được chở che, nhưng nó
lại cực kỳ thuần túy, nó đang phát tán ra... Khí tức của Thần thật sự.
Dis hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Khi người trước mắt chủ động đưa mảnh vỡ Thần cách ra ngoài cơ thể, tương
đương với việc giúp mình hoàn thành công việc chia cắt phức tạp nhất, nói cách
khác, bây giờ chỉ cần mình nguyện ý, thì có thể dễ dàng nhận lấy cái mảnh vỡ
Thần cách này, đồng thời phong ấn và chặt đứt sự liên hệ của nó với chủ thể.
Ừ, hoàn toàn chặt đứt là không thể nào, bởi vì bọn họ là một thể, nhưng trực
tiếp giết chết chủ thể là được rồi.
"Người nhà của ta... Cũng không biết việc mà ta làm, hậu nhân của ta, thậm chí
không biết ta còn sống, bọn hắn đều cho rằng ta đã chết, đã chết từ lâu."
"Cho nên?"
"Nó, cho ngươi; không cần phải diệt gia tộc của ta."
"Một cuộc làm ăn vô cùng có lời, nhưng ta cũng không phải là rất muốn làm,
nếu để cho Tahisen biết, tên kia lại muốn tới làm phiền ta."
"Van xin ngươi..."
"Cầu xin ta cũng không có tác dụng, khi ngươi giết toàn bộ gia tộc của bạn ta,
ngươi nên chuẩn bị sẵn rằng cả gia tộc của mình cũng sẽ giống như vậy.
Trên đời này, chân lý thông dụng nhất đó là có qua có lại.
Nhưng mà ta có thể đáp ứng ngươi, ta sẽ không đích thân ra tay giết gia tộc của
người."
"Tạ ơn..."
"Không, là bởi vì ta cảm thấy, làm như vậy là quá tốt rồi, ta sẽ dẫn dắt Filsher,
đến gia tộc của ngươi."
"Filsher... Gia tộc nguyền rủa..."
"Xem ra, ngươi cũng không phải hoàn toàn cắt đứt liên hệ với phía ngoài."
"Là do ngươi làm, gia tộc Filsher của đại khu York..."
"Có những cơn giận, chỉ có dùng nguyền rủa mới có thể tiêu trừ đi, nhưng cũng
có thể giữ lại cho gia tộc ngươi một tia hy vọng cuối cùng, coi như bởi vì có
được một tia hy vọng này thì sự đau đớn sẽ tăng lên gấp bội.
Ta không thích thiếu nợ người khác, nhưng ta càng không cho phép người khác
thiếu nợ ta."
Dis đưa tay, bắt lấy mảnh vỡ Thần cách kia:
"Ngươi muốn tự nổ mảnh vỡ Thần cách sao?"
Đợi một hồi, không có âm thanh đáp lại.
Dis cười cười, vung bàn tay lên, một tấm mặt nạ màu bạc xuất hiện ở trong tay
Dis, trên tấm mặt nạ này xuất hiện cảm ứng.
"Một cái mặt nạ rất tinh xảo."
Dis cầm chung cái mặt nạ này và mảnh vỡ Thần cách kia vào trong lòng bàn
tay.
"Tốt, ngươi có thể chết rồi."
Dis đứng người lên, giơ kiếm lên, đâm xuống về phía Karen.
"Phốc!"