"Ngươi nói là, Chủ giáo Bern, đang hại ta?" Karen hỏi.
"Không, hắn không phải đang hại ngươi, có lẽ hắn thấy, ngươi dựa vào ta nên
thực lực cùng và giới tăng lên, là điều tốt mà mắt trần có thể nhìn thấy được,
người như hắn, rất thích cảm giác nắm bắt lợi ích thựt tế ở trong tay.
Về phần tương lai của ngươi, độ cao mà thiên phú của ngươi vốn có thể đi tới,
cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn, bởi vì không cách nào để cân
nhắc cụ thể.
Đương nhiên, nếu như ngươi về sau muốn hận một người mà nói, thì có thể hận
hắn.
Nhớ kỹ,
Là hắn để cho ta giết chết tương lai của ngươi."
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Ta đã biết."
...
Phía trên, trong phòng đọc sách.
Chủ giáo Bern từ từ nhắm hai mắt ngồi ở đằng sau bàn, đầu ngón tay của hắn,
nhẹ nhàng gõ gõ lên trên mặt bàn, âm thanh từ mặt dây chuyền ghé vào lỗ tai
ông ta mà vang lên, khóe miệng của ông ta lộ ra mỉm cười.
"Muốn đào móc một chút thứ gì đó từ trên người lão già thật sự cũng không dễ
dàng gì."
Ông ta từ từ mở mắt ra:
"Ta đã từng gặp quá nhiều thiên tài, phần lớn bọn hắn đều rất khó trưởng thành
thì đã ngã xuống, cho nên, ta luôn luôn không thích việc quá chìm đắm về ảo
tưởng trong tương lại, ta chỉ thích nhìn chằm chằm vào mặt đất phía dưới chân
của mình.
Số lượng Trưởng Lão trong Thần Điện đã đủ rồi.
Karen, nếu như ngươi phát hiện tương lai của mình đã bị gông cùm bao phủ,
sau khi cảm thấy cảnh giới không thể nào tăng lên, ngươi sẽ có thể đến chỗ của
ta chuyên tâm làm việc.
Mục tiêu của ta, không chỉ có riêng một cái Pamirez giáo a, ta muốn buộc chặt
càng nhiều giáo hội khác lên trên cỗ xe của Trật Tự.
Ta hy vọng, ngươi có thể tới giúp ta.
Ừm, không nên hận ta, ha ha."
Cảm khái xong,
Chủ giáo Bern lại nhắm mắt lại.
...
Mầm cây tiếp tục sinh trưởng trên người của Kare, sợi rễ cũng đang nhanh
chóng đâm xuống.
Thời gian dần trôi qua, Karen bắt đầu lùi lại, nói cho đúng thì hẳn là hoàn cảnh
chung quanh đang chạy về phía trước, nên nhìn Karen như đang lùi lại.
Nhưng cái ghế ngay phía dưới của Chủ giáo Dorford, lại vẫn luôn bám theo
chặt chẽ.
"Ngươi là đang trốn tránh sao?" Chủ giáo Dorford cười nói, "Ta cảm giác được,
ngươi đang trốn tránh, ngươi đang sợ, ngươi đang tránh khỏi, xem ra ngươi rất
có lòng tin với bản thân mình."
Karen không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm Chủ giáo Dorford đang ngồi trên
ghế, hình tượng của hắn, vẫn còn tiếp tục trong quá trình suy tàn.
"Có phải đang cảm giác cực kỳ hoảng hốt hay không, có phải đang cảm thấy vô
cùng phẫn nộ, có phải đang cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cảm giác bị loại
phương thức này bóp chết tương lai mình, rất khó chịu nhỉ?"
Karen vẫn không có nói chuyện.
Thời gian dần trôi qua, bên trong không gian ý thức, bốn phía xuất hiện từng sợi
từng sợi rễ.
"Linh hồn của ngươi thật sự cực kỳ cứng cỏi, tích lũy của ngươi cũng thật là
phong phú, thiên phú của ngươi thật sự khiến cho ta đều phải hâm mộ, lúc ta
tuổi còn trẻ, không bằng ngươi, kém xa tít tắp.
Ha ha, nhưng càng như vậy, thì ta càng hưng phấn.
Bởi vì điều này chứng minh, cách làm của ta là chính xác, ta cho ngươi là chúc
phúc, nhưng lại có thể thu lấy được cảm giác sảng khoái khi trả thù, ha ha ha
ha."
Những cái rễ cây kia đã bao trùm gần tám phần khu vực bên trong không gian ý
thức của Karen, bọn chúng bắt đầu tỏa ra sức mạnh Trật Tự, xem nơi này như
mảnh đất mới để minh sinh trưởng.
Karen ngước cổ lên, đang không ngừng hít vào lấy hơi.
"Ngươi đang khắc chế sao, ngươi khắc chế cái gì? Không có ích lợi gì, thật đấy,
không có ích lợi gì đâu, còn không bằng buông bỏ hết thảy, tiếp nhận quà tặng
của ta cho ngươi thật tốt, ít ra vào lúc này, ngươi cũng... Vô cùng... Vui vẻ...
Không phải... Sao..."
Chủ giáo Dorford ngồi trên ghế khuôn mặt đang dần dần già đi, Ngọn Thương
Trừng Phạt tiếp tục tiến hành tàn phá hắn, cộng thêm hắn chủ động truyền sức
mạnh vào trong cơ thể của Karen, gia tốc sự diệt vong của hắn.
Cuối cùng khi cơ thể và linh hồn của hắn đều bước vào trong trạng thái suy kiệt
mà Karen cảm thấy mình có thể khống chế, Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm,
lúc trước anh cứ như đang nhẫn nhịn mà chịu uất ức.
"Ha ha."
Karen cười.
"Ngươi đang cười... Cái gì..."
"Đang cười ngươi đấy."
"Cười ta... Phải không?"
"Ừm, ngươi nói ta vừa nãy đang khắc chế, đang trốn tránh, thật ra cũng không
phải, ta chỉ là đang che giấu."
"Che giấu... Cái gì?"
"Có nhiều thứ, ta sợ bị ngươi nhìn thấy quá sớm, bởi vì ngay từ đầu, ngươi có
biện pháp để truyền tin tức ra ngoài, bao gồm cả việc truyền tin lại cho Bern;
bây giờ, ngươi đã suy yếu đến không nỗi không còn cách nào để truyền đạt tin
tức ra ngoài, ngay cả ta đều có thể hoàn toàn khống chế ngươi.
Cho nên, vừa nãy ta phải nhẫn nhịn vất vả lắm đấy, ta phải che giấu đi một vài
thứ, để ngươi không phát hiện được.
Ngươi không phải nói muốn dùng lời chúc phúc của ngươi, để bóp chết tương
lai của ta sao?
Có thể.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, lời chúc phúc của ngươi, cũng phải đủ lớn mới
làm được, nếu không, thật đúng là không nhất định có thể khiến nó động đây
đâu, coi như ta đồng ý cũng vô dụng, phải xem bọn nó, có đồng ý hay không."
Vừa dứt lời, sợi rễ mới mọc ra bốn phía bắt đầu nhanh chóng khô héo và lụi tàn,
lời chúc phúc mà chủ giáo Dorford cho Karen, vào thời khắc này, bị một nguồn
sức mạnh mạnh mẽ hoàn toàn đẩy rời ra ngoài, tựa như là có người ngoài xâm
nhập nhà của mình, bị chủ nhà dùng phương thức cưỡng chế nhất mà tống ra
ngoài
"Đứng lâu như vậy, ta cũng mệt mỏi rồi, hiện tại, nên đến phiên ta ngồi."
Cơ thể của Karen ngả xuống đằng sau, vừa lúc một cái ghế xuất hiện, để cho
anh ngồi xuống.
Cùng lúc đó, bóng người Dis mặc thần bào Thần Điện Trưởng Lão, xuất hiện ở
sau lưng Karen.
Chủ giáo Dorford lúc này mở to hai mắt nhìn: " Trưởng... Trưởng Lão... Thần
Điện..."
Mà một câu nói tiếp theo của Karen, càng khiến cho Dorford chìm vào sự tuyệt
vọng và đả kích càng lớn hơn:
"Ngươi thật ngoan đấy, bảo ngươi viết di thư thì ngươi thật sự viết."