Số 13 Phố Mink

Chương 1749

Không,

Chờ một chút.

Karen bỗng nhiên lại nghĩ tới một cái khả năng, ông nội cho tới nay nhẫn nại và

ức chế, không tiếc áp chế cảnh giới của mình, thậm chí ngay cả thứ vô cùng quý

giá như mảnh vỡ Thần cách nói nổ thì cho nổ không thương tiếc chút nào, có vẻ

quá thoải mái.

Lại liên tưởng đến "Cha mẹ" mình chết thảm, ông nội áp dụng nghi thức huyết

tế rút lấy con đường tín ngưỡng của những những người khác trong gia tộc, toàn

bộ để lại cho mình, có phải ông nội đã từng trải qua những gì?

Karen sở dĩ có thể biến nguyền rủa thành chúc phúc... Có lẽ bản thân anh, cũng

là người tiếp nhận nguyền rủa?

Karen trừng mắt nhìn, anh cảm thấy tư duy của mình có chút hỗn loạn, mỗi lần

gặp được vấn đề có liên quan đến ông nội, kiểu gì anh cũng sẽ suy nghĩ nhiều

trong vô thức.

Anh chưa hề hoài nghi sự bảo vệ của Dis dành cho mình, cũng chính là bởi vì

loại nhận định và thay thế bản thân vào vị trí lẫn nhau này, khó tránh khỏi việc

dễ bị cảm động lây.

"Vù!"

Đúng lúc này, Dorford đứng người lên từ trên ghế một lần nữa, trên người ông

ta cháy lên ngọn lửa màu đen.

Ngài Chủ giáo từ bỏ việc "Bị tự sát", ông ta muốn phản kháng, bởi vì ông ta tin

tưởng rằng, Bern sẽ cảm thấy rất hứng thú đối với bí mật của người trẻ tuổi

trước mặt này!

Karen bị Dorford cử động bừng tỉnh, ngẩng đầu, trong ánh mắt toát ra một vòng

tức giận, vậy mà vô ý thức mở miệng nói:

"Làm càn."

Sợi Xiềng Xích Trật Tự buộc chặt ở trên người của Dorford kia giống như lập

tức có sự sống vậy, như là một con mãng xà màu đen, liên tục quấn quanh

Dorford, còn bắt đầu tiến hành phân giải linh hồn Dorford, mà động tác kế tiếp

sau khi phân giải, thì là... Nuốt chửng.

"Phù phù!"

Chủ giáo Dorford lại bị kéo xuống dưới ghế một lần nữa, ông ta hoảng sợ nhìn

xem sợi xích đáng sợ ở trên người, không dám tin nói:

"Đây là cái gì, đây rốt cuộc là cái gì!"

Ông ta thích ăn nuốt linh hồn của con người, cháu của ông ta hoặc gọi là con

trai, cũng chính là Vicole, cũng bị ông ta dẫn theo vào con đường này, nhưng

việc này truyền dẫn vào trong cơ thể này tựa như rót nước vào trong một cái

bình thủng, mặc kệ rót vào nhiều đến bao nhiêu, vẫn sẽ theo lỗ thủng mà chảy

ra ngoài như cũ.

Thế nhưng là, Dorford lại kinh ngạc phát hiện, sợi xiềng xích này nuốt chửng

chính mình, là một sự chuyển hóa vô cùng tinh tế, chuyển hóa sang thứ thuần

túy nhất, nó có thể gia cố thân của bình nước, thậm chí là làm cho cái bình cao

hơn.

Dưới sự so sánh, hành vi của mình và Vicole quả thật chỉ là đang nhặt đá ở ven

đường, mà bên phía Karen, thì là dùng gạch vàng mà sửa đường, nhìn hành

động thì có vẻ đều giống như nhau, nhưng các mặt, đều là những thứ không

cùng đẳng cấp.

"Nếu như ngươi thả ta ra, nhà Naton ta nguyện ý nương nhờ vào ngươi, dâng

hiến sự trung thành!"

Karen cúi đầu, một cái tay bắt đầu dùng sức bóp lấy trán của mình, một cái tay

khác thì giơ lên, phất phất đi.

Sợi Xiềng Xích Trật Tự đang trói chặt và gặm nhấm Dorford bị ép đình chỉ

công việc, từ trong sợi xích còn truyền đến cảm giác cực kỳ bất mãn và uất ức,

giống như là vô số cái móng mèo, đang cào vào trong trái tim của Karen.

Mẹ nó!

Lại tới!

Loại cảm giác này, lại tới!

Karen rất là bất đắc dĩ, trước đó không lâu bởi vì Bernie trị liệu cho mình, kích

thích cơn nghiện ở sâu trong linh hồn, dẫn đến lúc mình đang hành hình Vicole

thì phát tác.

Nhưng mình cũng không nuốt chửng Vicole, một là ngại bẩn, hai là chân muỗi

cho dù có nuốt cũng chẳng đủ no bụng.

Vốn dĩ cửa ải đó mình cứ thế mà vượt qua, mặc dù còn đói bụng, mà lần này,

khi Dorford chuyển sự đe dọe thành chúc phúc lúc, toàn bộ quá trình của hắn có

chút giống như khi châm một điếu thuốc lá rồi để một người nghiện thuốc mức

độ nặng đứng ở dưới hướng gió vậy.

Đối với Karen lúc này mà nói, quả thật là "Đói mới" chồng lên trên cùng một

chỗ với "Đói cũ".

Thậm chí ngay cả thời gian để Karen phản ứng cũng không có, trực tiếp kéo lấy

ý thức của anh, bắt đầu dần dần "Khống chế" chính mình.

Đấu tranh với cơn nghiện này, là lựa chọn tự nhiên của Karen, chỉ cần ngươi

không làm nô lệ cho nó, ngươi phải đi khắc chế và khống chế nó.

Nhưng sự buông lỏng này, lại đưa cho Dorford một tín hiệu sai lầm, ông ta lập

tức hô:

"Nhà Naton sẽ toàn tâm toàn ý hiệu lực cho ngươi, trên dưới cả nhà, đều nguyện

ý làm con chó trung thành cho ngươi!"

Mắt trái Karen bắt đầu nổi lên vòng xoáy màu đỏ thẳm, anh khinh thường nói:

"Vị kia cũng không thèm phản ứng với ngươi, chứng minh rằng nhà Naton ngay

cả giá trị để làm chó cũng không có."

"Không, ta vẫn có giá trị, gia tộc của ta cũng còn giá trị, ta..."

Không đợi Dorford nói cho hết lời, ông ta đã cảm giác được sợi xích vốn đang

thả lỏng bỗng nhiên lại co lại ghìm chặt ông ta.

Ở đằng xa, Karen ngồi ở đó, hai tay như đã nổi điên mà bắt đầu nắm lấy tóc của

mình.

Ngươi lại bảo ta phải nuốt, vậy thì ta không nuốt!

Sau một hồi, một cảnh để Dorford cảm thấy không thể tưởng tượng được xuất

hiện, hình chiếu của vị Trưởng Lão Thần Điện kia, vậy mà đưa tay, đè lại bả vai

Karen, giống như là đang tiến hành giam giữ anh ta lại.

Trong cổ họng của Karen, thì đang phát ra tiếng hít thở càng ngày càng nặng.

Ngay sau đó, con mắt Dorford trợn to, một cảnh càng đáng sợ xuất hiện, một

người phụ nữ mặc váy đỏ xuất hiện sau lưng Karen, cũng vươn một cái tay, ấn

xuống bả vai Karen.

Người phụ nữ áo đỏ này là ai, Dorford không biết, nhưng hắn có thể cảm nhận

được khí thế phát ra từ trên người phụ nữ này, dù chỉ là một tia nhỏ yếu ớt, đó

cũng là loại khí thế chí cao vô thượng, là khí thế của Thần!

"Ngươi không phải tín đồ của Trật Tự Thần Giáo!"

Sâu trong linh hồn của ngươi, lại có Thần linh của tín ngưỡng khác tồn tại!

Không, nhưng ông lão quả thật đang mặc thần bào của Trưởng Lão Trật Tự

Thần Điện trên người, chuyện gì đang xảy ra?

"Kẹt kẹt... Kẹt kẹt... Răng rắc..."

Karen cắn chặt răng, một cái tay vô ý thức trượt xuống, siết chặt lồng ngực của

mình.

Ở trong hiện thức, Karen đứng tại chỗ, phần xương trước ngực phát ra tiếng

giòn vang liên tục, nơi đó là chỗ mà xương của Thần dung nhập vào.
Bình Luận (0)
Comment