Số 13 Phố Mink

Chương 1753

Chủ giáo Dorford nghe vậy, lại cười, nói:

"Vậy ta đã rất may mắn khi luôn chịu đựng mà không ra tay giết nó, ít ra thì nhà

Naton vẫn còn có hi vọng, không phải sao?"

Karen mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền.

Bốn phía, chỉ còn lại âm thanh "Sột sột soạt soạt" của Thiên Mị đang không

ngừng gặm ăn truyền đến, Chủ giáo Dorford cũng không còn phát ra tiếng kêu

thảm, mà là thỉnh thoảng phát ra tiếng cười đứt quãng.

Một lát sau, tiếng cười triệt để yên lặng.

Thiên Mị nặng nề bay người về, uốn lượn trước mặt Karen đầy vẻ lấy lòng.

Chỉ có điều là dáng người lúc đầu của nó dài nhỏ co lại thì giống một khoanh

nhang muỗi, bây giờ rõ ràng còn chưa tiêu hóa xong nên khi nó co cái dáng

người cồng kềnh lại, tựa như là một đống phân.

Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, về sau, nếu lại có công việc hành hình như thế

này, hoặc là giao cho Neo, hoặc là giao cho Alfred, mình cố gắng không tham

gia.

Sau lần này, vết thương trên linh hồn, đoán chừng phải cần một khoảng thời

gian rất dài mới có thể lành lại.

Karen ngẩng đầu, nhìn xem Lưỡi Hái Chiến Tranh ở trước mặt, anh muốn dời

nó ra khỏi không gian ý thức của mình, nhưng là cán của lưỡi hái giống như

cắm rễ trên mặt đất vậy, không nhúc nhích.

Nó vốn đã ký kết khế ước với Karen, chỉ có điều là trước đây Karen vẫn luôn

không mang nó vào, bây giờ đã đem nó vào cũng rất khó để dời nó ra ngoài.

Đây là một nhân tố không ổn định mà mình không cách nào khống chế, nhưng

Karen bây giờ đã không còn sức lực để tính toán xử lý nó ra sao, chỉ có thể tạm

thời bỏ mặc nó.

Sau một khắc,

Karen dựa người vào phía sau.

Ở trong hiện thực, Karen mở mắt ra, Chủ giáo Dorford ngồi trước mặt anh đã

không còn sự sống, chết rồi, chết cực kỳ triệt để, trên thi thể của ông ta đã

không cách nào cảm giác được khí tức gì của năng lượng linh tính để lại.

Điều này có nghĩa Thiên Mị nhai nuốt cũng triệt để như khi sử dụng Thuật

Thanh Tẩy.

...

Trong phòng sách phía trên, Chủ giáo Bern mở mắt ra.

"Kết thúc rồi."

Lập tức, bóng dáng của Chủ giáo Bern biến mất khỏi phòng đọc sách.

Sau một khắc,

Ông ta xuất hiện ở bên ngoài kết giới của căn phòng dưới tầng hầm, cái mặt dây

chuyền kia phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Chủ giáo Bern không có quấy rầy Karen, mà là yên lặng quan sát, ông ta trông

thấy Karen bước về phía trước, vốn cho rằng Karen sẽ giúp Chủ giáo Dorford

khép kín hai mắt, ai biết Karen chỉ là giơ tay lên,

"Bộp!"

Một bàn tay vỗ xuống sau gáy của Chủ giáo Dorford, để ông ta cúi đầu hướng

xuống dưới.

Ngay sau đó, Karen che miệng phát ra hồi ho khan.

"Khụ khụ... Khụ khụ..."

Lại giơ tay lên, nhìn thấy màu đỏ thẳm ở trong lòng bàn tay.

Chủ giáo Bern khẽ nhíu mày, được ban phúc, mà còn bị thương sao?

Chả nhẽ hắn không được ban phúc thành công?

Làm một người có âm mưu thâm niên, Khả năng quan sát và trực giác của Chủ

giáo Bern, cũng không phải loại như Chủ giáo Dorford có thể so sánh được.

...

Dorford chết rồi, mắt mở ra, Karen không quay đầu nhìn, ý thức của anh cũng

không có thử xuyên thấu ra ngoài kết giới, nhưng anh rất rõ ràng, Chủ giáo

Bern có lẽ đã xuất hiện ở bên ngoài mà quan sát mình.

Đối với vị Chủ giáo Bern này, anh cũng không hận ông ta, nhưng Karen rất rõ

ràng mình và ông ta không phải là một loại người, cái người này, thậm chí còn

có chút đáng ghét, về sau vẫn cố gắng tránh xa ông ta.

Nói cho cùng, ông ta là người ngay cả con trai của mình cũng có thể tính toán

và bố trí một cách lạnh lùng, trong lòng của ông ta, làm sao có thể thật sự chứa

chấp chút hơi ấm nào cho người khác?

Trước khi thực lực và địa vị của mình vượt khỏi ông ta, không thể có chút ảo

tưởng tốt nào đối với Bern.

"Khụ khụ..."

Nhìn xem máu tươi trong lòng bàn tay, Karen có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, một

khoảng thời gian dài tiếp theo, chính mình cũng phải dưỡng thương, cố gắng

tránh việc chiến đấu.

"Ông!"

Kết giới bị giải trừ.

Chủ giáo Bern vừa đi vào bên trong vừa mở miệng hỏi: "Karen, bây giờ ngươi

thế nào?"

Ngài Chủ giáo, ngài thật là nóng vội.

Karen thở dài ở trong lòng, quay người đáp lại nói:

"Thưa ngài Chủ giáo, Chủ giáo Dorford không có tiến hành đe doạ ta, hắn chúc

phúc cho ta, truyền toàn bộ sức mạnh cho ta, bao gồm cả mầm non tín ngưỡng

của hắn."

"Thế nhưng mà ta nhìn ngươi có vẻ đang bị thương rồi?"

"Ngài Chủ giáo đã từng trồng rau chưa?"

"Ừm?"

"Người trồng rau đều biết một việc, đó chính là phân bón được dùng quá nhiều

trong một khoảng thời gian ngắn, sẽ thối rễ.”

“Chủ giáo Dorford truyền cho ta thật sự rất nhiều, ta không thể tiêu hóa, còn

lãng phí rất nhiều, nhưng cho dù như vậy, ta cũng đã cảm giác được mình kiếm

nén đến nỗi bị tổn thương, có chút đau đớn và khó chịu."

"Là bị kiềm nén mà bị thương, như vậy chắc chắn là đã ăn no rồi, đúng không?"

"Đúng vậy, thưa ngài Chủ giáo."

"Ăn no rồi, dù sao cũng nên sẽ có chút hiệu quả chứ?"

"Đúng vậy, hẳn là có."

"Đến đây, để ta kiểm tra cơ thể của ngươi một chút, hi vọng không nên xuất

hiện tổn thương nào đó không thể bù đắp được."

Chủ giáo Bern đưa tay, bắt lấy cổ tay Karen, Karen không có phản kháng, chỉ là

lộ ra một nụ cười mỉm.

Đang lúc Chủ giáo Bern chuẩn bị đưa ý thức của mình thuận theo nơi cổ tay

tiếp xúc với cơ thể Karen để tiến hành thăm dò, một nguồn sức mạnh sôi trào

mãnh liệt dập dờn truyền ra từ trong cơ thể Karen ra, hoàn toàn đẩy ý thức của

ông ta ra bên ngoài.

Sau một khắc, một bộ thần bào Phán quyết quan màu đen cổ phác và uy nghiêm

ở bên trong còn viền ngoài thì màu đỏ, xuất hiện ở trước mặt Karen, khí tức trên

người Karen cũng theo đó bắt đầu nhanh chóng tăng lên, nghênh đón sự thay

đổi của cảnh giới này.

Dưới sự quan sát của Chủ giáo Bern, cái này không giống như bộ dáng cố gắng

vượt qua ải, càng giống như một sự vững vàng tự nhiên, thậm chí có thể nói là

rất tùy ý mà bước về trước một bước.

Chủ giáo Bern yên lặng gật đầu, xem ra, tác dụng của Dorford chúc phúc, rất rõ

ràng, đây là trực tiếp giúp Karen xông phá cửa ải Phán quyết quan.

Được rồi, ngài Chủ giáo, không phải ngài muốn kiểm tra sao, vậy ta chủ động

giúp ngài kiểm tra xác nhận một chút.

Ừm,

Vậy thì... thăng cấp đi
Bình Luận (0)
Comment