Số 13 Phố Mink

Chương 1756

"Đội trưởng!" Wilker bước nhanh tới, "Đội trưởng, bên phía Bộ trưởng vừa ra

lệnh, đã thông báo cáo phó của Chủ giáo Dorford, Dalis, có thể thả ra."

"Ta đã biết, ta tự mình đi."

Karen đi về hướng trại tạm giam, Wilker cực kỳ tự giác mà đi theo, Karen

không thể không dừng bước lại, nói với cậu ta: "Cậu đi thông báo cho phòng

bếp chuẩn bị một chút, ban đêm ông nội và bà nội Richard sẽ mang theo bữa ăn

khuya đến thăm hỏi mọi người, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, coi như chúng ta

chúc mừng vụ án của Naton đã kết thúc."

"Được rồi, tôi đã biết."

Wilker dừng bước, chờ sau khi Karen đi khỏi, cậu ta thở dài: "Thật đúng là thần

bí, sao ngài không trực tiếp bảo tôi xuống làm chuyện bếp núc luôn đi."

Sau khi nhỏ giọng oán trách xong, quay đầu, trông thấy Memphis đang đứng ở

nơi đó, Wilker mím môi, ý thức được mình vừa mới nói sai, chỉ có thể nói thêm

vào:

"Đội trưởng lúc trước đều như vậy sao? Ta tính cách của người thẳng thắng, ông

hiểu mà."

Memphis lắc đầu, nói: "Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện được dặn dò tiếp theo."

"Đúng, đương nhiên, ông nói cực kỳ đúng."

Wilker khoát tay áo, cậu ta quyết định vẫn đến phòng ăn để dọn dẹp vệ sinh

thôi.

...

"Ta muốn gặp riêng người bị tình nghi, để người ở bên trong đều đi ra ngoài,

cho ta một hoàn cảnh yên tĩnh."

"Vâng thưa đội trưởng."

Sau khi tất cả cán sự nội bộ của trại tạm giam đều bị gọi ra ngoài, một mình

Karen đi vào.

Đi đến trước phòng tạm giam của Dalis, Karen trông thấy hắn ta đang ngồi ở

bên trong đọc báo.

Karen nhắc nhở: "Cáo phó của cha ngài sẽ được công bố vào ngày mai."

Dalis quay đầu nhìn về phía Karen, mỉm cười nói: "Có lẽ, bây giờ ta phải cảm

thấy bi thương, nhưng ta không có."

Nhìn xem hắn bình tĩnh như vậy, trong chốc lát Karen còn thật không biết nên

lấy loại cảm xúc gì để đối mặt với kẻ nguyền rủa cả gia tộc mình chết.

Ngươi muốn nói hắn làm không đúng, nhưng những người nhà mà hắn rủa chết

thật sự cũng không phải là thứ gì tốt, nếu nói cho đúng thì cũng thuộc về phạm

trù quân pháp bất vị thân.

Karen vẫn lấy ra chìa khoá phòng giam ra, mở cửa, đi vào, ngồi xuống chiếc

ghế trước mặt Dalis.

Bây giờ linh hồn mình vẫn còn bị thương, mặc dù cảnh giới tăng lên, nhưng

không thích hợp để đánh nhau; nếu không có gì bất ngờ xảy ra lời nói, vị này

phải nên được nhận không ít thành quả của lời nguyền, thực lực cũng sẽ tăng

lên không ít.

Nhưng mà cũng không có việc gì đáng để lo lắng, Dalis điên rồi mới có thể lựa

chọn bắt cóc con tin để vượt ngục vào lúc này, hắn lập tức có thể ra ngoài.

Nhưng mà Karen khịt khịt mũi, cảm giác không khí bên trong phòng thật tươi

mát.

"Ta vừa đến nhà của ngài, sau khi cha ngài đã tự sát, phía trên sẽ không tiếp tục

làm khó người nhà của ngài."

"Cảm tạ Thần Giáo nhân từ." Hai tay Dalis giao nhau, "Cảm tạ Thần Trật Tự vĩ

đại phù hộ.

Bộ dạng này của hắn ta, Karen chỉ có thể làm động tác tương tự để phối hợp

một chút.

Chỉ là, khi Karen vừa giơ cánh tay lên, bỗng nhiên lại bởi vì vết thương mà ho

khan: "Khục khục... Khục..."

Dalis giống như bị Karen khơi lên triệu chứng, nhịn không được, cũng ho khan:

"Khục khục... Khục khục..."

Hai người đều dùng tay bưng kín miệng của mình, cả hai cũng đều ho ra máu.

Chuyện này không có cách nào để che giấu, dù là dùng tay che, nhưng mùi máu

tươi đã sớm bay ra, cũng không thể giấu khỏi cảm giác của đối phương.

Karen giải thích nói: "Lần trước bị thương do truy bắt tàn dư Ánh Sáng, đến bây

giờ cũng không hoàn toàn khỏi hẳn, ai."

Dalis nói: "Dạo này lo lắng cho người trong nhà quá mức, dẫn đến bệnh phổi

của ta lại tái phát."

"Chuyện gì thì bây giờ cũng đã qua, xin nén bi thương, tương lai của nhà Naton,

còn phải dựa vào ngài."

"Đúng vậy, ta biết, ta sẽ tỉnh táo, dù sao thì ta cũng phải gánh vác trách nhiệm

thuộc về mình."

"Ừm, vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt." Karen đứng người lên.

"Cũng mời đội trưởng Karen ngài phải bảo trọng cơ thể mình thật tốt, kịp thời

xử lý vết thương trên người."

Karen đi ra khỏi nhà tù, bước về phía cửa ra vào, trước lúc bước ra, anh mở cửa,

đám cán sự hỗ trợ "Canh gác" ở bên ngoài rất là ân cần mà nhìn anh, nhưng

Karen không có đi ra khỏi, mà là sau khi mở cửa sắt ra, lại trực tiếp đóng chặt

nó lại.

Ngay sau đó, anh lắc lắc chìa khóa trại giam trong tay một cái, hiện quả của trận

pháp trong trại tạm giam được kích hoạt, che đậy dấu vết tồn tại của Karen.

Karen quay trở về một lần nữa, không khí bên trong phòng giam lại không

thoáng khí, làm sao lại tươi mát như vậy, trừ phi, trước lúc mình đến đây, nơi

này vừa được sử dụng trận pháp Thanh tẩy, cho nên, đang muốn che giấu thứ gì

đây?

Khi Karen yên lặng không một tiếng động mà quay trở lại trước cửa phòng

giam của Dalis, trông thấy Dalis đang co cụm ngồi dưới đất, bên trong hốc mắt

của hắn máu tươi màu đen đang chảy ra, trên thân khắp nơi đều là ung mủ tanh

hôi đang chảy ra ngoài.

Vẻ mặt lộ ra vô cùng dữ tợn.

Karen giải trừ hiệu quả trận pháp của trại tạm giam, hiện thân trước mặt Dalis.

Dalis nhìn xem Karen bỗng nhiên xuất hiện, hắn ngây ngẩn cả người.

Karen mở miệng nói: "Vừa mới nhận được mệnh lệnh, ngài, bây giờ ngài đã tự

do, có thể ra ngoài, nghênh đón cuộc sống mới của mình."

Dalis run lên một hồi lâu, sau đó, giống như là cảm xúc đã hoàn toàn tan vỡ,

cũng mặc kệ thân phận của Karen, trực tiếp hai tay che lấy mặt mình, khóc rống

nói:

"Lời nguyền rủa này, vốn không thể giải, không thể giải! Bà ta lừa ta, bà ta lừa

ta, bà ta lừa ta!"

"Ngài Dalis."

Dalis từ từ buông ra hai bàn tay đang che khuất gương mặt của mình, có chút

mờ mịt nhìn về Karen đứng ở phía bên ngoài.

Karen cúi người, để cho khoảng cách giữa mình và Dalis được chắn giữa một

cái rào sắt gần thêm một chút:

"Ngài, cũng có thể lừa bà ta mà."
Bình Luận (0)
Comment