Số 13 Phố Mink

Chương 1762

Cúp điện thoại, Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, còn nhớ rõ lúc đầu trong tang

lễ của tiểu thư Irina, Neo lạnh lùng tạo cho mình áp lực lớn vô cùng, hiện tại,

ngược lại là có loại cảm giác như đang dỗ dành thằng ngốc bên nhà hàng xóm

vậy.

Có điều khi suy nghĩ lại một chút về lúc tiếp xúc với Dalis khi nãy, cũng biết

Neo đến bây giờ còn có thể duy trì niềm vui với cuộc sống là chuyện khó biết

bao.

Đi ra văn phòng bước vào cửa phòng ăn, Karen nhìn thấy Memphis đang đứng

ở đó mà chờ mình.

"Ha ha, vào dùng cơm đi." Trên mặt Memphis lộ ra mỉm cười.

Sau khi trở về từ Hỏa Đảo, cậu Eisen vẫn luôn hi vọng mình có thể về nhà ăn

bữa bữa cơm đoàn viên, nhưng đúng là bởi vì chuyện của nhà Naton bận đến

tận bây giờ, bà ngoại và con chó ở nhà cũng còn chưa bận tâm đến.

Karen xem như cuối cùng người tiến vào, Phu nhân Đường Lệ đã chuẩn bị xong

đồ ăn cho Karen, chủ động bưng tới, đồng thời cười nói: "Ta thấy ở trong không

phải còn có phòng à, chúng ta vào nơi đó ăn đi."

"Nơi đó là phòng dùng cơm của các vị cấp cao trong tổng bộ." Karen giải thích

nói.

Phu nhân Đường Lệ hỏi ngược lại: "Cháu bây giờ có tính là cấp cao không?"

Karen sửng sốt một chút, nhẹ gật đầu, nói: "Được rồi, chúng ta vào trong đó

ăn."

Phòng cũng không xa hoa, dù gì thì cái nhà ăn này cũng đã bị ngưng sử dụng rất

lâu, nhưng mỗi một vị trí riêng tư trong tổng bộ đều có trận pháp, cùng được kết

nối với trận pháp phòng ngự của tòa nhà tổng bộ.

Sau khi Karen ngồi xuống, Phu nhân Đường Lệ đặt đồ ăn trước mặt Karen: "Ăn

đi."

"Tạ ơn phu nhân."

"Gọi là bà nội."

"Cảm ơn bà nội."

"Ai." Nụ cười trên mặt Phu nhân Đường Lệ hiện ra xán lạn, vất vả chuẩn bị lâu

như vậy, từ xa tới, không phải là vì một tiếng này sao.

Memphis không thể theo vào cùng, Karen đều cảm thấy có chút buồn cười, cậu

ở bên ngoài chờ đợi một bữa cơm đoàn viên lâu đến như vậy, ngược lại không

vào được trong phòng.

"Hương vị thế nào, có phù hợp không?" Phu nhân Đường Lệ hỏi.

"Cực kỳ tốt, tài nấu nướng của bà nội thật sự không thể chê."

"Ha ha, vẫn là do cháu dẫn dắt cho ta." Phu nhân Đường Lệ rất thỏa mãn.

Ông Deron cũng muốn lôi một cái ghế ra để ngồi xuống, thuận tiện cảm ơn

Karen một chút vì sự trợ giúp đối với Richard nhà mình.

Nhưng Phu nhân Đường Lệ trực tiếp đạp vào cái ghế một cái, ra lệnh: "Đi,

mang đồ vào trong đây."

"A, hả?"

Phu nhân Đường Lệ ho khan một tiếng, nói: "Gọi Richard vào trong đây cùng."

Suýt nữa quên mất cái thiết bị chuyển quà tặng này.

Phu nhân Đường Lệ cười nói: "Nhà Guman có một món vũ khí rất không tệ,

ông nội của Richard dự định truyền cho nó, cháu có thể nhìn một chút."

"Là Thánh khí loại trận pháp sao? Vậy thì cháu rất chờ mong."

Ông Deron đi ra, rất nhanh, ông ấy đã ôm cái hộp dài kia trở về, Richard và

Philomena cũng tiến vào.

"Đội trưởng."

Philomena chỉ gọi Karen một tiếng, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh, không để ý

đến Phu nhân Đường Lệ và Deron.

Một màn này, phu nhân Đường Lệ nhìn thấy, mí mắt đều kéo thấp xuống.

Cảm nhận của phu nhân Đường Lệ đối với phu nhân Filsher rất tệ, mặc dù bọn

họ là người cùng một thời đại, lúc trước đã từng có kết giao, nhưng sau đó đã

tách ra, nếu không cũng sẽ không gặp mặt nhau một lần nào trong suốt mấy

chục năm cùng sống trong thành phố York.

Cảm nhận giữa trưởng bối, rất dễ dàng ảnh hưởng đến vãn bối.

Huống hồ... Hầu như cũng sẽ không có vị trưởng bối nào sẽ thích kiểu vãn bối

giống như Philomena.

Còn nhớ rõ lúc Karen lần đầu tiên tới nhà mình, nghe lời dường nào, coi như

không phải là cháu ngoại của mình, mình cũng sẽ lo lắng cho người trẻ tuổi này

hết lòng.

Ai.

Phu nhân Đường Lệ thở dài ở trong lòng, nhìn xem Karen đang dùng cơm, thật

là càng xem càng thích; lại nhìn nhìn về phía Philomena đang ngồi lạnh như

băng ở kia, là càng xem càng không thoải mái, khiến cho Richard đang ngồi ở

bên cạnh, cái đứa cháu trai ruột này đều cảm thấy không vừa mắt.

Ông Deron ngược lại là rất hiền lành cười cười, trong ấn tượng của ông ấy, lần

thứ nhất lúc vợ đến nhà mình, cũng dùng thái độ này để ứng xử với cha mẹ

mình.

Richard thấy ánh mắt của bà nội mình cứ đảo quả đảo lại trên người Philomena,

lập tức giải thích nói: "Là Karen giao nhiệm vụ cho cháu, trong thời gian này

phải ở bên cạnh để bảo vệ cho Philomena."

"A, thì ra là như vậy." Phu nhân Đường Lệ thở phào một cái.

"A, thì ra là thế." Ông Deron có chút tiếc nuối.

"Richard, ông nội cháu có một món đồ muốn truyền cho cháu."

"Ừm? Thứ gì?" Trên mặt Richard lộ ra vẻ tò mò.

"Là cái này, một món vũ khí, một thanh đao."

Trong tay ông Deron xuất hiện khối rubic, nó nhanh chóng vận chuyển, Deron

giải trừ lớp phong ấn cuối cùng, mở cái hộp ra hoàn toàn, để lộ ra thanh Đao Ác

Mộng nằm ở bên trong.

Karen đang dùng cơm cũng ngẩng đầu nhìn vào bên trong một chút, thứ này tốt,

có ảnh hưởng rất lớn đối với linh hồn.

"Khụ khụ..."

Karen bị khí thế của thanh đao này kích thích nên ho khan, việc này khiến anh

không thể không móc ra thuốc lá của Lôi Đình Thần Giáo, đã không lo được lễ

phép hay không lễ phép, chỉ có thể châm một điếu thuốc ngay trước mặt trưởng

bối, bằng không anh lo lắng đợi thêm một chút nữa thì mình sẽ ho ra máu.

Richard đi đến phía trước, nắm chặt cây đao này, thân đao run lên một cái, lúc

này trên mặt Richard lộ ra vẻ đau đớn.

Ông Deron quay đầu nhìn về phía vợ của mình, lộ ra vẻ mặt: Bà nhìn, ta đã biết

sẽ thành ra như vậy.

Richard hít sâu một hơi, cố nén những âm thanh hỗn tạp đang không ngừng

vang lên trong đầu, giơ thanh đao này lên, quơ quơ mấy lần, sau đó lập tức ngồi

xổm xuống, bắt đầu ói mửa trên nền đất.

Muốn cầm thanh đao này vô cùng khó, có thể nói, lúc nắm chặt nó, thật ra là

đang phải liên tục chịu sự tiêu hao.

"Ông nội, cây đao này tốt thì tốt, nhưng cháu không dùng được."

Ông Deron thở dài nói: "Ai, xem ra là không dùng được."

Trên mặt phu nhân Đường Lệ cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, trong lòng lại nói: Vậy

còn không mau đem tặng cho Karen đi.

Richard quay đầu nhìn Philomena nói: "Cô có muốn thử một lần không?"

Phu nhân Đường Lệ: "!!!"
Bình Luận (0)
Comment