Số 13 Phố Mink

Chương 1765

Nếu như Philomena phù hợp với thanh đao này, vậy thì Karen và thanh đao này

tùy tính, anh có thể không quan tâm đến tất cả thuộc tính trái chiều trên thanh

đảo này mà tùy ý để cho nó phát huy sức mạnh.

Nhưng đặc tính của thanh đao này đó là cần sức mạnh linh hồn để nuôi dưỡng,

lúc Karen bắt đầu vung vẩy nó, sức mạnh linh hồn của mình bắt đầu hội tụ về

phía nó.

Nếu là lúc bình thường, chút ít sức mạnh linh hồn tiêu hao đó không đáng kể

chút nào, nhưng bây giờ, trên linh hồn Karen có vết thương do Lưỡi Hái Chiến

Tranh để lại, nên vết thương lại bị kích thích.

"Khục khục..."

Karen buông đao, cúi đầu xuống, dùng mu bàn tay che miệng của mình bắt đầu

ho khan dữ dội.

Máu tươi, bị ho ra.

"Karen!"

Richard lập tức chạy đến trước mặt Karen, đưa tay khoác lên trên lưng chuẩn bị

dùng thuật trị liệu cho Karen.

Nhưng mà Karen đẩy cậu ta ra, lắc đầu nói: "Ta không sao."

Ông Deron mở to hai mắt nhìn, ông ấy thật sự không nghĩ tới Karen sẽ bị thanh

đao của vợ mình phản phệ thành như vậy.

Phu nhân Đường Lệ trực tiếp đứng lên, đi tới trước mặt Karen, tay trái bắt lấy

cổ tay phải Karen nhấc lên mí mắt nhìn chằm chằm vào con ngươi của anh.

"Linh hồn của cháu bị thương rồi à?"

Karen nhẹ gật đầu, mỉm cười nói: "Không có chuyện gì, bà nội, tu dưỡng một

đoạn thời gian là tốt."

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" âm thanh của phu nhân Đường Lệ trở nên trầm

thấp xuống, "Ai làm bị thương cháu? Là ai!"

"Lúc thăng cấp xảy ra chút việc ngoài ý muốn, nhưng vấn đề không lớn."

"Thăng cấp?" Ông Deron nghi ngờ nói, "Phán quyết quan, cháu thăng cấp Phán

quyết quan?"

"Đúng vậy, ngài Deron."

"Ông trời của ta, tốc độ này, thật nhanh." Deron mím môi, ông ấy nhớ kỹ lần

thứ nhất lúc Karen đến nhà là cảnh giới gì.

Phu nhân Đường Lệ thì rất chân thành mà nhìn xem Karen, tất nhiên, bà ấy

không tin lời giải thích này.

Karen đưa tay, vỗ vỗ mu bàn tay của bà ngoại.

"Vết thương trên linh hồn cũng không phải việc nhỏ, bởi vì phần lớn vết thương

trên linh hồn đều không thể chữa trị, đi, cháu cùng ta về nhà, ta để ông lão nhà

ta kiểm tra kỹ cho cháu."

Deron lập tức đứng người lên, gật đầu nói: "Đúng, ta tới giúp cháu kiểm tra một

chút."

Đối với ông Deron mà nói, ông ấy là một cục gạch của vợ mình, có thể đưa cho

võ sĩ dùng như vũ khí, cũng có thể xem như thầy thuốc mà kiểm tra bệnh tình.

"Nhanh chóng đi chuẩn bị xe!"

"Được rồi, được rồi." Ông Deron lập tức đi ra khỏi phòng.

"Không cần, bà nội." Karen cự tuyệt lần nữa.

Vết thương của anh mặc dù rất nặng, nhưng anh có thể dưỡng lành.

"Nghe lời, trước hết về nhà với bà." Phu nhân Đường Lệ cực kỳ bá đạo nói,

"Hiện tại không có việc gì quan trọng bằng vết thương của cháu."

Richard lập tức nói phụ họa theo: "Đúng đúng đúng."

Lập tức, Richard lại nhìn về phía Philomena, lúc này mới ý thức được Karen

còn có một chuyện quan trọng, lập tức nói: "Không đúng không đúng không

đúng..."

Phu nhân Đường Lệ ngẩng đầu, trừng mắt liếc cháu trai ruột của mình, Richard

giật nảy mình, lúc này mới cười cười nói.

"Cháu còn có việc, bà nội, hai ngày nữa đi, hai ngày nữa cháu sẽ đến thăm nhà,

có thể sao?"

Karen không có đứng người lên.

"Cháu còn trẻ, cháu không biết rằng có vài vết thương một khi xử lý không tốt,

để đến sau này thì vấn đề sẽ trở nên càng nghiêm trọng hơn, rốt cuộc là còn có

chuyện gì, có thể quan trọng hơn cả việc xử lý vết thương linh hồn của cháu

vậy?"

Lúc này Philomena đứng người lên, mở miệng nói: "Đội trưởng, ngài trở về

dưỡng thương đi."

Nếu như là người không biết tính cách của Philomena, vào lúc này có lẽ sẽ cảm

thấy câu nói của cô gái này, có ý như đang giả bộ đáng thương, lấy lùi làm tiến.

Nhưng con gái người ta chỉ đơn giản là nghĩ gì nói đó, nếu đội trưởng đã bị

thương nặng như vậy thì cô sẽ chọn lựa đối mặt với bà nội một mình.

Phu nhân Đường Lệ là một người như thế nào, bà đã lập tức nhận ra chuyện này

có liên quan đến Philomena.

"Có quan hệ với ngươi à?"

Phu nhân Đường Lệ trực tiếp nhìn chằm chằm Philomena.

Philomena nhẹ gật đầu, lúc đang chuẩn bị mở miệng, lại bị Karen đánh gãy:

"Ngậm miệng."

Philomena nghe lời để cho môi dưới và môi trên của miệng mình khép chặt lại.

"Bà nội, cháu cũng đã trưởng thành, cháu có việc của bản thân mình, cơ thể của

cháu cháu có thể nắm chắc, ngài cứ về nhà, hai ngày nữa cháu sẽ đến thăm ngài,

được chứ?"

Phu nhân Đường Lệ nhìn vào đôi mắt của Karen.

Cũng như khi ông Deron lúc trước ngồi ở chỗ này luôn cảm giác được sự gợi

nhớ về ký ức năm xưa, ở trên người Karen, phu nhân Đường Lệ cũng hầu như

có thể tìm tới cái bóng lúc trước của Dis, nhất là khi hai ông cháu bọn họ đều

đang nói những lời chân thành.

Loại kiên trì và bá đạo từ trong thực chất này thật là được truyền lại một mạch.

"Bảo vệ an toàn của mình cho tốt, chú ý cơ thể của mình cho kỹ."

"Vâng bà nội, cháu sẽ nghe lời."

"Cháu như vậy mà còn gọi là nghe lời à."

Phu nhân Đường Lệ vẫn tức giận, bà nhìn về phía Richard, khiển trách: "Đứng

sững sờ ở chỗ này làm cái gì, đi thu dọn đồ đạc mang về nhà!"

"Được rồi, bà nội."

Richard đưa mắt liếc nhìn Karen một cái, dẫn theo bà nội của mình ra khỏi

phòng.

Karen lại yên lặng lấy ra thuốc lá, Philomena thấy thế, chủ động bước đến

chuẩn bị châm thuốc cho anh nhưng lại bị cự tuyệt.

Châm xong điếu thuốc lá, hít thật sâu một hơi, cơn đau của vết thương linh hồn

lại tạm thời bị áp chế xuống.

Philomena nhìn xem Karen, hỏi: "Đội trưởng, vết thương của ngài rất nặng

sao?"

"Vẫn còn tốt, trách ta lúc chơi với lưỡi hái không cẩn thận nên tự bổ mình một

cái."

"Vậy..."

"Sẽ không làm chậm trễ việc của cô."

"Alfred nói, ta hẳn là nên cầu nguyện với ngài."

"Alfred à, anh ta có đôi khi thích lải nhải như vậy, cô chớ có để ý."

"Nếu như lần sau người bước ra khỏi, ta vẫn còn là ta... Ta nghĩ ta hiểu rồi."

"Cô là thuộc hạ của ta, ta là đội trưởng của cô, bảo vệ cho cô, là việc nên làm,

không cần nghiêm túc như vậy."

Philomena chỉ vào thanh đao nằm trong hộp trên bàn, nói:

"Bà nội của Richard, quên mang thanh đao đi."

"Không, là do bà ấy cố ý để lại."

"Cố ý để lại..."

"Cô giữ giúp trước đi."

"Bà nội ta nói cho ta biết, không được tùy ý giữ quà tặng mà người ta tặng cho

người khác, nhất là món quà quý giá."

Karen phun ra một vòng khói, vẩy vẩy tàn thuốc,

Nói:

"Không có việc gì, rất nhanh thôi thì cô không có bà nội nữa."

Philomena nghe vậy, chủ động đưa tay chạm vào thanh đao mà cô quả thật cực

kỳ thích này, trên mặt cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ hiếm thấy, trong giọng nói

càng mang theo sự thảnh thơi và vui vẻ chưa từng có trước đây:

"Đúng vậy đấy."
Bình Luận (0)
Comment