Số 13 Phố Mink

Chương 1795

Nhưng vấn đề là, bên trong bức tranh này được chia ra làm hai phần trước sau

được xử lý ánh sáng khác nhau, ở phía sau thì ánh chiều tà đang biết mất, ánh

nắng hoàng hôn và bóng đêm tạo thành một đường ranh giới nhu hòa.

Mà vị trí đường ranh giới, ở ngay giữa Karen và Eunice.

Mái tóc Eunice nhẹ nhàng tung bay trong ánh chiều tà, giống như là thiên sứ hạ

xuống trần gian;

Karen ở đằng sau đang ôm eo cô, phần lớn cơ thể đều ở bên trong vùng bóng

đêm, mặc dù không có cố ý nói xấu hình ảnh cá nhân gì, nhưng loại khí chất "U

ám" kia được thể hiện ra rõ ràng thông qua sự chuyển biến ánh sáng.

Loại bố cục này, để người ta hơi có chút hoài nghi mục đích của bức tranh này

đến cùng là chúc phúc hay vẫn đang có ý gì khác.

Tóm lại, nhìn vào thì cảm thấy có chút điềm gở.

Karen đặt bức tranh này xuống, cầm lấy một bức tranh khác, bức tranh này là

tác phẩm của Piaget, đầu tiên, từ trên bút lực có thể thấy được Piaget tiến bộ vô

cùng thần tốc.

Nhưng về phần nội dung, cũng để cho người xem có chút không hiểu, bên trong

bức tranh là một người, nhìn không ra nam nữ, cất bước trên một vùng ánh sáng

giao thoa, có chút trừu tượng, thậm chí là có chút hoang đường.

Được rồi, xem ra Piaget nhận được chân truyền từ Bích Thần Giáo, về phương

diện ra vẻ thần bí thì đúng là đã thông thạo.

"Phu nhân, ngoại trừ tranh thì còn có thư không?"

"Không có, chỉ gửi hai bức tranh này tới, bây giờ ta thậm chí không biết chồng

của ta đang ở chỗ nào."

"Bọn họ chắc hẳn là vẫn an toàn, xin yên tâm."

Để có thể sinh sống trong Luân Hồi Cốc, có thể bỏ qua mặt mũi mà đi vẽ tranh

tuyên truyền cho cửa hàng điểm tâm ở Luân Hồi Cốc, nghĩ đến thì cho dù trong

những hoàn cảnh khốc liệt khác thì bọn họ vẫn có thể sinh sống được.

"Đúng rồi, bức tranh này." Karen giơ bức tranh của ngài Bede lên, "Eunice đã

xem bức tranh này chưa?"

"Còn không có đưa cho nó nhìn."

Phu nhân Jenny trả lời ngay nói.

Thật ra bà ấy đang cố ý, bởi vì theo cách nhìn hiểu của mình thì bức tranh này

tựa như đang có ý ám chỉ rằng con gái của mình và Karen không phải người của

một thế giới.

Là cha của Eunice, chồng của mình không phải đang phá rối sao?

"Vậy trước tiên đừng đưa cho cô ấy nhìn, được chứ?" Karen trưng cầu ý kiến

của phu nhân Jenny.

"Được rồi, ta cũng nghĩ nên làm vậy." Trên mặt phu nhân Jenny lộ ra ý cười, bà

cũng thật sự lo lắng Karen sẽ bỏ hôn ước.

Nhưng mà lập trường của bà không giống với lập trường gia tộc, bà là đang

đứng trên góc độ con gái mình mà suy nghĩ, nếu như không thể đến với Karen,

như vậy con gái mình sau này có gặp được người đàn ông như thế nào đi nữa,

thì sẽ đều có cảm giác tiếc nuối, bởi vì so sánh là một loại bản năng của con

người;

Phu nhân Jenny cảm thấy, trên phương diện làm bạn trai hay là làm chồng này,

trong người đồng lứa rất khó tìm được người giống như Karen, điều kiện trên

các phương diện đều cực kỳ ưu tú cũng không nói, còn nguyện ý đi điều tiết và

khống chế bầu không khí.

Lúc này Alfred đi đến, bẩm báo nói: "Thiếu gia, đều đã chuẩn bị xong."

"Vậy mọi người cứ bận bịu đi, ta đi trước." Phu nhân Jenny lập tức đứng dậy.

"Được rồi, phu nhân."

Chờ sau khi phu nhân Jenny đi rồi, Karen chỉ chỉ vào hai bức tranh đặt trên bàn

trà: "Anh xem thử một chút."

Alfred cầm lấy bức tranh mà bắt đầu thưởng thức, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ ngài

Bede muốn lấy lui làm tiến?"

"Khi suy nghĩ về một chuyện không nên theo thói quen mà nghĩ về mặt âm u,

nếu lấy lui làm tiến thì còn không bằng trực tiếp gửi bản thiết kế bố trí hôn lễ

cho ta, ở Luân Hồi Cốc ông ấy đã có nói với ta ra, muốn thiết kế ra một hôn lễ

với sắc màu đỏ, ừm, không phải là loại màu đỏ như máu mà là loại màu đỏ vui

mừng."

"Thiếu gia ngài nhìn được cái gì rồi sao?"

"Không nhìn ra." Karen lắc đầu, "Cho nên bây giờ càng cảm thấy việc Thần

Trật Tự trấn áp Rylisa là một chuyện chính xác dường nào, có chuyện không thể

nói thẳng ra sao, hoặc là trực tiếp viết ra, nhất định phải tỏ ra vẻ thần bí để

người khác đi suy đoán."

"Thuộc hạ cũng cảm thấy như vậy."

"Bố trí xong rồi đúng không, Kevin đâu rồi?"

"Nó đang ở sát vách."

"Ừm, anh đẩy ta qua đó đi."

"Được rồi, thiếu gia."

"Đúng rồi, anh nói Ranedal từng ám sát một phần ba cao tầng của Hải Thần

Giáo, là từ lúc nào?"

"Thuộc hạ không biết, nó cũng không nói rõ ràng cụ thể, nhưng nghĩ đến việc

ẩn nấp trong một giáo thì chắc hẳn là trước lúc trở thành Thần."

"Nếu như trước khi thành Thần, vậy thì cũng lợi hại, nếu như là sau khi thành

Thần, lấy thân phận Thần linh để tiến hành ám sát cao tầng của Hải Thần Giáo

thì cũng có chút... Nghịch ngợm."

"Thuộc hạ cảm thấy, cái sau có lẽ có khả năng lớn hơn."

"Ta cũng cảm thấy như vậy, thậm chí ta cho rằng, sau khi nó mời Thần Trật Tự

giúp đỡ để trấn áp Hải Thần, rồi lại đi ám sát cao tầng của Hải Thần Giáo, con

chó kia có thể làm ra được loại việc khó coi này, hơn nữa còn sẽ cảm thấy rất

thú vị lại đắc chí."

Alfred nhẹ gật đầu, phụ họa nói: "Đối thủ như vậy, thật ra càng đáng sợ, bởi vì

nó không có điểm cuối cùng."

Sau khi nói xong, Alfred lập tức lại bổ sung thêm:

"Giống như là để tiền ở trên bàn, người hầu quét dọn nhìn thấy chắc chắn sẽ nổi

lên lòng tham, chúng ta tốt nhất là cất tiền vào trong ngăn kéo để giữ kỹ."

"Trong lòng ta có nắm chắc."

...

Nghi thức giải trừ phong ấn đã bố trí xong, Kevin ngồi ở vị trí trung ương của

vòng tròn.

Alfred đẩy xe lăn của Karen vào bên trong vòng tròn, còn mình thì lui lại, bắt

đầu chuẩn bị khởi động nghi thức.

Philomena, Ventura và Muri thì mỗi người đứng ở mấy vị trí ngoài cửa, bệ cửa

sổ để tiến hành cảnh giới.

Pall thì tùy ý hơn nhiều, một người ngồi ở bên kia mà ăn nho.

Karen nhìn Kevin trước mặt, mỉm cười nói: "Thật có lỗi, để cho ngươi chờ lâu."

"Gâu."

Kevin thì lộ ra nụ cười ấm áp chất phác.

Karen đưa tay, vỗ vỗ trên đầu Kevin, Kevin thì chủ động đưa mặt cọ sát lên trên

đùi của Karen.

"Được rồi, bắt đầu đi."

"Vâng, thiếu gia."

"Gâu."

Alfred khởi động nghi thức, tay của Karen đặt ở trên đầu Kevin không di động

nữa, khí thế của hai bên vào lúc này được dẫn dắt.

Ông nội Hoven, cháu lại muốn không nghe lời khuyến cáo của ông, lại giúp Tà

Thần mở thêm một tầng phong ấn.

Philomena đứng ở bên cạnh, cô có chút tiếc nuối cho bà nội đã mất của mình,

bà nội vẫn luôn cực kỳ thích nghe mình kể chuyện bên ngoài, đó là để chuẩn bị

cho sau này tiếp nhận cơ thể của mình;

Nhưng mà việc này cũng không ảnh hưởng đến việc bà nội là ngươi thích nghe

kể chuyện.

Đáng tiếc, bà ấy sẽ không được nghe kể về câu chuyện này, đội trưởng Karen

của cô, cái người mà ngay cả bà nội khi đọc báo cũng cảm thấy đẹp trai kia,

cháu trai của người đàn ông mà bà ấy dành cả nửa cuộc đời để theo đuổi, đang

giải trừ phong ấn cho một vị Tà Thân.

Philomena trừng mắt nhìn, hơi điều chỉnh tư thế đứng một chút, cảm xúc tiếc

nuối hời hợt kia bị vứt sạch, bởi vì cô chợt nhớ tới việc bà nội bị mình tự tay

giết chết, không phải sao.
Bình Luận (0)
Comment