Số 13 Phố Mink

Chương 1798

"Bọn chúng sẽ bị lạc lối."

"Kế thừa huyết mạch của ta, cùng ta tán gẫu giải sầu, đây không phải là chuyện

đương nhiên sao?"

"Ta sắp sửa nhận một cái nhiệm vụ ủy thác của Trật Tự Thần Giáo, ngươi giúp

ta chuẩn bị một chút, lần này mọi thứ trên người ta đều đã tiêu hao sạch."

"Ai, ngươi không thể bởi vì có ta giúp ngươi chuẩn bị, mỗi lần ngươi đều tiêu

hao sạch sẽ đến như thế, nhìn thử ngươi bây giờ xem, trên thân chả có một sợi

lông nào."

"Ta muốn giữ chúng lại làm cái gì, giữ ấm, giữ ẩm, tránh ma sát? Ha ha, nếu

như có thể, ta tình nguyện trên người ta vĩnh viễn như vậy để thoải mái."

"Vậy ta chúc cho mộng tưởng ngươi đảo ngược mà trở thành sự thật, về sau

lông tóc của người sẽ rậm rạp đến nỗi có rận."

"Ngươi ngậm miệng lại, giúp ta rút gân đi."

"Vui lòng cống hiến sức lực."

Sau đó, là khoảng thời gian hai người "Xử lý" con Cự Long.

Karen đứng ở bên cạnh yên lặng nhìn xem, có lẽ là bởi vì mình đủ mạnh, cho

nên hình ảnh ký ức mà mình nhìn thấy cũng sẽ càng dài, chỉ có điều cũng có

một điểm không tốt, đó chính là do quá dài nên dẫn đến có quá nhiều tình tiết

vô nghĩa.

Ví như, Ranedal và tên Dị Ma Khát Máu này đang thảo luận làm sao để phân

giải cơ thể con Cự Long này cho hiệu quả, Karen đứng ở bên cạnh học tập được

không ít tri thức về việc giết rồng.

Nhưng học hiểu được cái này thì có ích lợi gì đâu, ai có thể giúp mình đánh cho

một con rồng thoi thóp sau đó đặt ở trên thớt gỗ để cho mình đến thao tác thực

hành?

Rốt cục, đã đến giờ, Karen cảm nhận được một cảm giác mệt mỏi, phía trên tựa

như có một nguồn sức mang đang tiến hành dẫn dắt mình, Karen bắt đầu bồng

bềnh bay lên.

Ranedal ngồi xổm đưa lưng về phía Karen mà đang xử lý phần mắt rồng,

Hắn có chút hiếu kỳ quay đầu lại nhìn một chút.

"Sao thế?"

Tên Dị Ma Khát Máu bên cạnh hỏi.

"Không có gì, phía sau lưng có chút ngứa, ngươi giúp ta gãi vài cái."

"Ta có thể giúp ngươi cắn một cái, như vậy thì về sau nếu sau lưng ngươi cảm

thấy ngứa mà nói, có thể xé rách cả mảng da xuống rồi ném vào trong nước và

kỳ cọ."

"Ta vốn cảm thấy Dị Ma Khát Máu cực kỳ buồn nôn, mãi cho đến khi gặp

ngươi."

"Có nhận thức mới?"

"Đúng, cảm thấy càng buồn nôn hơn."

...

Karen về tới không gian ý thức của Ranedal, bốn phía đầy sao lấp lánh, tràn đầy

mùi vị của trí tuệ.

Ở trong ấn tượng trước đây, Ranedal quả thật cho Karen một loại cảm giác của

một vị "Học giả nghiên cứu", dù gì thì hạng mục mà hắn đã từng nghiên cứu

đến bây giờ vẫn là phương hướng nghiên cứu trọng điểm trong nội bộ của Trật

Tự Thần Giáo như cũ.

Mà Ranedal lại còn tinh thông các phương diện trận pháp, phân thân và linh

hồn, lần lượt trở thành “bao tay trắng” của các Chủ Thần, có thể nói là đa tài đa

nghệ.

Hình ảnh trong đoạn ký ức vừa rồi ngược lại là để lộ ra mặt khác của Ranedal,

hắn không phải là vị thần bộc say mê nghiên cứu cả đời như ông Hoven, hắn là

một nhân tài toàn năng.

Điều này có lẽ cũng đưa đến việc sau khi hắn thành Thần, không phải là loại

Thần rất hùng mạnh có lẽ cũng là có quan hệ rất lớn cùng với việc hắn phát

triển mọi mặt, khiến cho hắn trở nên có vẻ hơi bình thường.

Nhưng... Nếu hình dung một vị "Thần" bình thường, loại cảm giác này nghe sao

cũng thấy lạ.

Bây giờ Karen có thể tiến hành giải trừ một tầng phong ấn tiếp theo cho

Ranedal, đương nhiên, anh cũng có thể lựa chọn một điểm sáng ký ức để tiến

hành nhìn đọc, mặc dù bây giờ anh đã cảm thấy hơi mệt một chút.

Do dự một chút, vẫn cảm thấy đây là cơ hội khó được, lại xem thêm một cái đi,

lựa chọn một điểm sáng ký ức nhỏ một chút.

Cuối cùng thì trực giác nói cho anh biết, được rồi, cũng không cần trực giác,

Pall cũng đã nói rõ nhiều lần, Kevin có giấu rất nhiều bí mật không có nói ra, nó

chưa hề thật sự thẳng thắn với mình.

Nếu không, Alfred cũng sẽ không vĩnh viễn giữ lại một mắt mà nhìn chằm

chằm vào nó.

Karen giơ tay lên, đâm trúng vào một điểm sáng ký ức đang chuyển động trước

mặt, sau một khắc, màn sáng tản ra.

Đây là một cảnh tượng rất đẹp, chim hót hoa nở, trời trong gió nhẹ.

Karen đứng ở trên sườn núi, nhìn Ranedal đang nằm ở nơi đó khóe miệng còn

ngậm một cọng cỏ.

Cái áo giáp vảy đỏ trên người hắn để Karen biết thứ tự trước sau của hai điểm

ký ức này.

Phía trước có một dòng sông nhỏ, bên trong dòng sông nhỏ, có một đám phụ nữ

đang tắm, bên bờ có xe ngựa của bọn họ.

Ký ức mang tính thú vị sao?

Karen khẽ nhíu mày, nhưng vẫn cùng Ranedal hướng ánh mắt về phía dòng

sông.

Sau khi những người phụ nữ kia chơi đùa xong, bắt đầu tiến hành ngâm xướng,

sóng năng lượng linh tính bắt đầu tràn ra, phía trên bọn họ, xuất hiện hình chiếu

của một vị Nữ thần.

Đây là một đám tín đồ của Nữ thần Mills, bọn họ không phải chỉ đang đơn giản

là chơi đùa, mà bọn họ là đang tiến hành nghi thức cầu nguyện.

Sau khi hình chiếu của Nữ thần Mills xuất hiện, trên sườn núi, Ranedal từ từ

ngồi dậy, cứ như vậy nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm vào hình chiếu, nhìn

không dời mắt.

Đợi đến khi nghi thức cầu nguyện kết thúc, sau khi những tín đồ này nhao nhao

mặc quần áo rồi ngồi vào xe ngựa của mình rời khỏi đây, Ranedal thở dài một

hơi, lại nằm trở về.

Vừa lúc bây giờ trời sắp tối rồi, mặt trăng đã dần dần hiện ra, khóe miệng của

hắn lại phủ lên ý cười lần nữa.

Karen đột nhiên cảm giác được có chút may mắn, anh vốn cho là điểm sáng ký

ức trước rất nhàm chám, ai mà có thể nghĩ đến nó tính ra vẫn rất ổn, ít nhất còn

có những cảnh tượng đủ kích thích;

Có trời mới biết được cái loại điểm sáng ký ức "Nhìn vật nhớ người" trong cái

không gian ký ức này có nhiều đến chừng nào, nếu không có gì bất ngờ xảy ra,

chắc hẳn là vượt qua năm phần mười, thậm chí còn cao hơn.

Karen tựa như là một tên xem trộm nhật ký của người khác, mà phần lớn nội

dụng được ghi chép trong cái quyển nhật ký này đều là "Hôm nay thời tiết tốt,

anh nhớ em." Hoặc là "Hôm nay thời tiết không tốt, anh nhớ em."

Ai...

Một lần nữa trở lại trong không gian đầy sao kia, Karen không do dự nữa, thừa

dịp mình còn thừa sức lực, hoàn thành giải trừ tầng phong ấn này
Bình Luận (0)
Comment