Pall mở miệng nói: "Đêm nay thì có thể hoàn thành, thật ra công việc trong giai
đoạn trước đã làm xong, cậu để con Thiên Mị tại nơi này sau đó ăn một bữa
cơm ngủ một giấc, chúng ta có thể đã hoàn thành."
"Được."
Karen nhẹ gật đầu, vươn tay ra, một cuộn nhang muỗi xuất hiện ở trong lòng
bàn tay của anh.
Thiên Mị không biến lớn lên, cố ý để cho mình lộ ra vẻ vô hại một chút.
"Đi thôi." Karen phân phó nói, "Nghe lời."
Thiên Mị bắt đầu bay đi, bay về phía Kevin, ở trong mắt nó, đại ca thứ nhất là
Karen, sắp xếp thứ hai thì là con chó vàng trước mặt này.
"Con cá chạch kia, tới đây!"
Thiên Mị sửng sốt một chút, lập tức thay đổi thân hình bay về phía Pall, nó là
cho rằng Kevin cực kỳ đáng sợ, nhưng con mèo trước mắt này thế nhưng là có
thể đuổi theo để đánh Kevin.
Pall nâng móng vuốt mình lên, để Thiên Mị vờn quanh, cảnh cáo nói:
"Đợi chút nữa ta dạy cho ngươi một chút phù văn, ngươi nhất định phải nhớ kỹ
cho ta, nếu như không nhớ được, thứ ngu xuẩn như ngươi cũng không xứng mà
kiếm ăn trong nhà này, đã nghe rõ chưa?"
Thiên Mị lập tức gật đầu.
"Tốt, mọi người tiếp tục làm việc, ta đến khán thính phòng một chuyến để thăm
Lão Saman và Bá tước Recar."
Đi ra khỏi phòng rèn đúc, Karen và Alfred gần như đồng thời thở một hơi dài
nhẹ nhõm, bên trong thật sự là quá nóng, cho nên, hai con vật lông xù như Pall
và Kevin đợi ở bên trong, cũng thật không dễ dàng.
Rời khỏi lâu đài cổ tiến vào khán thính phòng, Karen vừa vuốt ve quan tài vừa
để cho Xiềng Xích Trật Tự xuất hiện dưới lòng bàn chân mình để nối liền với
quan tài, ý thức của mình cũng theo đó mà tiến vào.
Mặc dù bây giờ hai vị nằm bên trong quan tài này còn không thể để bọn họ ngồi
dậy để làm chuyện gì, nhưng bọn họ đều là nhân viên đã lên danh sách trong
tương lai, có cơ hội mà nói, trấn an tinh thần và cổ vũ vẫn là cần, dù sao làm
ông chủ cũng thích làm việc này nhất.
Karen trước hết tiến vào ý thức Lão Saman, kết quả không có tìm thấy ông ta ở
trong "Khu vực nghĩa trang", chờ đến khi Karen tiến vào chỗ thuyền lớn của Bá
tước Recar, phát hiện Lão Saman đang cùng Bá tước Recar ngồi câu cá với
nhau.
"Xem ra quan hệ của hai người cũng không tệ lắm nhỉ."
Karen đến để mang lại chút niềm vui cho bọn họ, ba người ngồi cùng một chỗ,
chủ yếu nghe Karen kể về những chuyện xảy ra gần đây và kinh nghiệm của
bản thân mình, Bá tước Recar và Lão Saman thỉnh thoảng chen vào nói cho ra
một chút lời bình luận.
Thời gian tán gẫu trôi qua rất nhanh, chờ đến lúc Karen chuẩn bị rời đi, hai
người đều đưa ra một cái yêu cầu với Karen, đó chính là tranh thủ thời gian
thêm người vào trong những cái quan tài khác, bằng không cuộc sống của họ
trong đây thật sự là quá nhàm chán, nhìn nhau đến nỗi đã sắp muốn nôn.
Karen cười nói với Lão Saman: "Nhìn muốn nôn mà ông còn chạy đến chỗ của
ông ta câu cá à?"
Lão Saman đáp lại nói: "Dù sao cũng muốn nôn, còn không bằng tiện đường
nôn ở chỗ của hắn."
...
Lúc ý thức Karen trở về cơ thể, phát hiện cơ thể của mình đã bị Alfred biến từ
thế đứng thành tư thế ngồi.
"Mấy giờ rồi."
Karen vừa xoa cổ vừa nói.
"Thiếu gia, mười một giờ đêm, ngài trò chuyện rất lâu."
"Không có cách, bọn họ rất cô đơn, lúc gần đi còn nhất định phải yêu cầu ta
tranh thủ thời gian tìm thêm khuôn mặt mới, đáng tiếc, phu nhân Gandiro tạm
thời sẽ không tới."
"Thuộc hạ sẽ cố gắng để ý những người thích hợp."
"Ha ha." Karen cười nói, "Lời này làm sao nghe cứ là lạ."
"Bây giờ ngài có muốn dùng cơm sao?"
"Đúng là có chút đói bụng, anh gọi người chuẩn bị đi, chúng ta đến phòng rèn
đúc mà ăn, nhìn xem Pall và Kevin tiến triển thế nào, hi vọng ba mươi lăm
nghìn phiếu điểm của ta không đổ xuống sông xuống biển."
Lần nữa đi vào phòng rèn đúc, lò lửa đã tắt, bên trong nhiệt độ cũng hạ xuống.
Pall trông thấy Karen đi vào nói: "Ồ, tán gẫu lâu như vậy?"
"Ừm."
"Lần đầu tiên ta biết thì ra còn có thể nói chuyện với người nằm ở trong quan tài
hơn cả người sống."
"Có lẽ là vậy, bởi vì có thể trò chuyện với họ về bất cứ thứ gì, đồ đâu rồi?"
"Thật xin lỗi, hu hu hu, Karen, ta sai rồi, ta lãng phí ba mươi lăm nghìn phiếu
điểu của cậu, về sau ta sẽ uống ít cà phê một chút để đền bù cho cậu meo."
"Ha ha, trước khi ta vào cửa ban nãy mà cô còn nói về việc tán gẫu, vậy thì chắc
chắn là đã thành công."
"Cậu cũng không thể phối hợp với ta một chút sao?"
"Ngày mai nấu cá cho cô ăn, vừa lúc vết thương của ta khỏi hẳn."
"Được rồi meo! Cá chạch, ra đi."
Thiên Mị bay ra từ bên trong đám lông của Pall, có vẻ bệnh tật mà bay trở về
đến trước mặt Karen.
Karen nghi ngờ nói: "Làm sao biến thành bộ dáng này rồi."
"Ta cũng không có bao nhiêu năng lượng linh tính để cho nó ăn, nó rời khỏi cơ
thể của cậu thì sau đó trở nên uể oải cũng là chuyện bình thường."
"Vậy cũng không nên nhanh như thế chứ."
"Vậy ta cũng không biết meo."
Kevin nghe vậy, vụng trộm nhìn thoáng qua Pall.
Trong lòng Karen cũng hiểu rõ, là do Thiên Mị chịu đựng sự tra tấn tinh thần từ
Pall lâu đến như vậy cho nên có chút suy sụp.
"Nó học xong rồi sao?" Karen vì lý do an toàn mà hỏi.
"Đương nhiên, dù gì thì nó cũng có một người thầy ưu tú như ta chỉ bảo."
Cảm giác được Thiên Mị trở lại trong cơ thể mình, bắt đầu nhanh chóng bổ
sung năng lượng linh tính, Karen nói: "Vậy thì biểu diễn một lần đi, la bàn
đâu?"
Kevin đẩy một tấm thép ra trước mặt mình, nó đã không phải là hình dạng của
la bàn, mà là biến thành hình dạng dài mỏng giống như một bộ bài tây, như vậy
thì dễ dàng mang theo bên người hơn.
Sau khi Thiên Mị được bổ sung năng lượng từ chỗ Karen bay ra khỏi cơ thể của
anh, chui vào trong cái đống tấm thép này, không đợi Karen ra lệnh, nó cứ dựa
theo thói quen phối hợp thường ngày mà bay đến sau lưng Karen.
"Răng rắc!"
Giống như là mở một bộ giáp ra, cả người Karen bị một tấm màu đen bao phủ,
tạo thành một lớp phòng ngự hoàn chỉnh.
Ngay sau đó "Soạt" một tiếng, màu đen thu về, tạo thành ba đôi cánh kim loại
màu đen sau lưng Karen.
Khi cánh nhẹ nhàng vỗ, hai chân Karen rời khỏi mặt đất, cả người bắt đầu bay
lên.
Thiên Mị truyền ý thức tới, nó đang xin Karen sử dụng Xiềng Xích Trật Tự để
tăng cường.
Karen phóng xuất Xiềng Xích Trật Tự ra, xiềng xích bị Thiên Mị dẫn dắt, toàn
bộ truyền vào trong đôi cánh, giống như gắn xương cốt vào cho nó.
"Ông!"
Trong chốc lát, chiều dài cánh lại mở rộng lần nữa, chỉ cần vỗ mấy lần, tiếng xé
gió đã xuất hiện, lại thêm Xiềng Xích Trật Tự tạo cho nó cảm giác uy nghiệm,
để Karen hiện tại nhìn như là thiên sứ xa ngã xuất hiện trên tranh vẽ tường.
Pall quơ quơ móng vuốt,
Rất là hưng phấn nói:
"Chỉ cần nhìn bề ngoài cũng đã cảm thấy rất đáng giá!"