Số 13 Phố Mink

Chương 1827

Lúc trước ta đã chui xuống dưới đáy đầm cát, ở phía dưới ta… "

"Chủ nhiệm ở phía dưới nhìn thấy thứ gì?"

"Thật ra, ngoại trừ những thi thể bị ta mang lên trên, ta cũng không nhìn thấy gì,

nhưng ta có thể cảm giác được, phía dưới này hẳn là có thứ gì đó, bởi vì quá tối

tăm."

"Quá tối tăm sao?"

Alfred khẽ nhíu mày mà nghiền ngẫm câu nói này.

Mặc dù chủ nhiệm vẫn luôn không thừa nhận, nhưng trên thực tế, hắn ta có lẽ

càng thuần túy hơn phần lớn tàn dư Ánh Sáng khác.

Cho nên, bóng tối trong mắt của Ánh Sáng là gì?

Alfred nhìn về phía Neo lần nữa, phát hiện Neo cũng không có ý muốn giải

thích, chỉ là phất phất tay với mình.

"Chủ nhiệm, ta xuống dưới bố trí trận pháp."

"Ừm, đi đi."

Alfred đi thẳng về phía trước, Ventura và Muri rất tự nhiên mà dự định đi cùng,

Philomena thì chậm hai nhịp.

Đầu tiên là cô cảm thấy mình không am hiểu trận pháp cho nên không cần thiết

đi xuống dưới; sau đó mới ý thức được Ventura và Muri cũng không am hiểu

trận pháp nhưng bọn họ lại đi theo xuống dưới trông có vẻ rất ngu ngốc; cuối

cùng nhất, cô mới phát hiện được người ngu ngốc là chính mình;

"Này, các ngươi đi cùng làm gì thế, đều ngồi nghỉ ngơi, bảo trì trạng thái cho

tốt, cái đầm cát này là một vùng kết giới, ở trên cái đài này không thuộc về đầm

cát thì chúng ta còn có thể hơi tự do một chút.

Yên tâm, đợi chút nữa nếu là có chuyện, các ngươi là người thứ nhất phải lao

lên đấy, ta chắc chắn sẽ đi theo đằng sau các ngươi." Vào lúc đội trưởng không

có mặt ở đây, tốt nhất vẫn nghe theo lời của chủ nhiệm.

Bọn người Ventura dừng bước, nghỉ ngơi tại chỗ.

Neo lại hô lên với Alfred: "À này, trước khi ngươi xuống dưới thì để gói thuốc

lá lại cho ta, ta sợ ta ngồi ở đây sẽ cảm thấy nhàm chán."

Mặc dù bây giờ thiếu gia đang gặp nguy hiểm, nhưng Alfred cũng không có gì

phản cảm đối với thái độ của Neo vào lúc này, bởi vì hắn rõ ràng chủ nhiệm

chắc chắn rất để ý đến an toàn của thiếu gia.

Alfred móc gói thuốc lá và hộp quẹt từ trong túi ra đưa cho Neo.

Neo nhìn thoáng qua, không có nhận lấy, hỏi ngược lại: "Ta muốn thuốc lá của

Lôi Đình Thần Giáo, Karen nói cậu ta không mang theo thì ta tin, nhưng ta hoài

nghi ngươi chắc chắn sẽ mang theo người."

Alfred móc ra thuốc là của Lôi Đình Thần Giáo đưa cho Neo: "Tôi chỉ lo rằng

lỡ như thiếu gia sẽ cần, chủ nhiệm ngài chừa lại cho thiếu gia một chút."

"A." Neo nhận gói thuốc lá, khinh thường nói, "Chắc chắn không chỉ còn lại

một gói."

Alfred không nói gì, mang theo ba lô chứa tài liệu trận pháp nhảy xuống khỏi

đài.

Ventura có chút bận tâm hỏi: "Chủ nhiệm, chúng ta bỏ mặc đội trưởng ở nơi đó

mà an tâm chờ trận pháp bố trí xong sao?"

"Nếu không thì sao, ngươi chỉ huy nhé?"

"Không không không!" Hòn đá nhỏ lập tức khoát tay lắc đầu. Neo đốt một điếu

thuốc, hít sâu một cái, cảm giác linh hồn run rẩy.

Lập tức, hắn dùng ánh mắt hơi có vẻ mê ly mà nhìn về phía đầm cát, cuối cùng,

ánh mắt như ngừng lại trên bộ xương to lớn của Compasini kia.

"Ngươi thật sự đã chết rồi sao?"

Alfred nhảy xuống, lúc hai chân sắp chạm tới mặt cát, lơ lửng ở trên.

Ngay sau đó, Alfred mở ba lô ra, tay phải đeo bao tay, năm ngón tay trái thì

càng không ngừng lắc lư, vật liệu trận pháp trong ba lô bồng bềnh bay đến vị trị

tương ứng.

Toàn bộ quá trình giống như là đang đánh đàn dương cầm, lộ ra vẻ rất ưu nhã.

Thật ra thì con đường mà Alfred đi đã sớm chệch hướng, lúc đầu Alfred ở bên

người thiếu gia là một bảo tiêu đắc lực, nhưng khi thiếu gia càng trưởng thành

và càng mạnh hơn, vị bảo tiêu như hắn càng ngày càng trở nên hữu danh vô

thực.

Bây giờ nếu như thiếu gia muốn đến địa phương nguy hiểm, Alfred đều sẽ đề

nghị thiếu gia mang theo Ventura hoặc là Muri đi cùng, mà không phải mang

mình đi theo cùng.

Alfred từng nghiêm túc đọc qua ghi chép liên quan với Tiranus của Trật Tự

Thần Giáo, người đã tự mình biên soạn « Ánh Sáng Trật Tự » và xây dựng dàn

khung của Trật Tự Thần Giáo.

Ghi chép liên quan đến Tiranus, đều sẽ rất ít nói đến chiến công của ông ta, cho

dù là ở trong giai đoạn cuối của kỷ nguyên trước khi mà Thần Trật Tự điên

cuồng tàn sát chúng thần nhất, cũng chưa từng gặp thấy ông ta tự mình gia nhập

vào trong bất cứ chiến dịch nào.

Nhưng tầm ảnh hưởng của ông ta, lại vẫn luôn kéo dài đến tận bây giờ.

Alfred cảm thấy đây mới là điều mình muốn, đây cũng không phải đang tự an ủi

bản thân, mà là anh có thể tìm được giá trị tồn tại của mình ở trong những công

việc phụ trợ này thì Alfred rất hài lòng.

Đương nhiên, anh ta cũng không phải là không có tiến bộ, trên thực tế anh ta

cảm thấy tiến bộ của mình rất lớn, mình bây giờ nếu so sánh với người dẫn

chương trình trên đài phát thanh ở La Giai thì là hai người khác nhau.

Nhưng nếu so sánh với thiếu gia vào lúc rời đi thành phố La Giai cũng không

phải thần bộc mà bây giờ đã là Phán quyết quan, sự tiến bộ thực lực này của anh

ta cũng không có gì đáng kể.

Cũng còn tốt, Alfred có rất nhiều sở thích, nếu đúng hơn thì Alfred tiếp xúc với

bút ký trận pháp của Hoven sớm hơn so với Karen, cũng bước vào giai đoạn

thực dụng càng sớm hơn, chỉ là sau đó hai Trận pháp sư chuyên nghiệp là Eisen

và Mas gia nhập vào trong tiểu đội, Alfred cũng không có quá nhiều cơ hội để

phát huy.

Cứ như vậy, Alfred vừa nhìn cảnh tượng phía xa vừa nhanh chóng bố trí trận

pháp.

Bố trí cơ sở trận pháp xong, nền tảng đã chắc chắn, mặc dù khoảng cách đến khi

trận pháp hoàn thành còn cách một đoạn và trận pháp còn chưa khởi động,

nhưng khí tức của trận pháp đã tỏa ra.

Đầm cát là một cái kết giới đồng thời cũng giống như là một trận pháp "Thiên

nhiên", bố trí trận pháp nhỏ ở trong trận pháp lớn, chắc chắn sẽ có một chút ảnh

hưởng.

Alfred rõ ràng đã phát hiện được có một nguồn lực đang cản trở mình bố trí trận

pháp, nhưng vẫn còn trong phạm vi mà mình có thể chịu đựng.

Nhưng mà sau khi tiếp tục bố trí một hồi, Alfred bỗng nhiên phát giác được

nguồn lực kia đang biến hóa, một hồi tới gần, một hồi co lại, ngay sau đó lại tới

gần, lập tức lại co vào.

Loại cảm giác này, giống như là có một người đang đưa mặt đến sát gần mình

trong bóng tối, mà ngươi, đã cảm giác được luồng khí mà đối phương thở ra ở

trên mặt mình.

Lúc này, biên độ nhấp nhô ở phía trên mặt cát trở nên lớn hơn một chút, xung

quanh không gió nhưng hạt cát tung bay lại dày đặc hơn.

Một âm thanh, vang lên bên cạnh tai của Alfred: "Gặp ta "

Lập tức, hạt cát bỗng nhiên nổ lên, vùi lấp Alfred cùng với trận pháp vừa được

bố trí một nửa.
Bình Luận (0)
Comment