Số 13 Phố Mink

Chương 1842

« Nhật báo kinh tế thành phố York » từng mặt đưa ra một thống kê điều tra về

xã hội, tiêu đề là khi gặp được người quen ở bên ngoài thì câu mở đầu chào hỏi

của bạn sẽ là gì.

Chủ đề được lựa chọn nhiều nhất đó chính là Thời tiết.

Bởi vì hàng năm cư dân thành phố York đều dành một phần năm thời gian để

cảm ơn Thần đã ban cho chúng ta thời tiết tốt như ngày hôm nay, còn bốn phần

năm thời gian còn lại thì tràn ngập sự khinh thường đối với Thần.

Hôm nay lại là một ngày mưa, mà mưa còn rất lớn.

Leon ôm tài liệu đi vào văn phòng, trông thấy Richard đang đứng ở bên cửa sổ

nhìn xem màn mưa bên ngoài, bóng lưng có chút tiêu điều.

Điều này khiến Leon cảm thấy rất là kỳ lạ, bởi vì trong nhận thức quá khứ và

hiện tại, Richard đều là một người vô cùng cởi mở, thậm chí có chút sáng sủa

quá đáng.

Đặt tài liệu ở trên bàn làm việc, Leon chủ động mở miệng hỏi: "Thế nào, tâm

tình có uất ức gì à?"

Trong cách nhìn của Leon, ngày mưa quả thật dễ khiến lòng người thấy thương

cảm.

Richard lắc đầu, trả lời: "Ta đang lo lắng cho tình hình thoát nước ở phố Hồng

Diệp, ở đó mặt đường gặp được trời mưa to thì sẽ thường xuyên bị ngập."

"Phố Hồng Diệp?" Leon kiểm tra trí nhớ của mình một chút, không có chút ấn

tượng nào với cái địa danh này, "Phố Hồng Diệp là cái chỗ nào??"

"Một nơi có thể xóa đi sự mệt mỏi, thanh tẩy tâm linh."

"Nghe có vẻ rất thần bí." Leon vuốt vuốt cổ, "À mà đám người đội trưởng nghỉ

ngơi bao lâu rồi, mấy ngày nay ngay cả chủ nhiệm cũng không nhìn thấy."

Richard xoay người, đi đến trước bàn làm việc, sắp xếp tài liệu, sau đó dựa theo

thứ tự mà bỏ vào tủ hồ sơ trong văn phòng.

"Bọn họ hẳn là đi làm những việc khác."

"Bận bịu làm những chuyện khác?"

Leon khẽ nhíu mày, là một người mới, cậu ta rất có cảm giác nguy cơ trên

phương diện này, dù sao thì người mới sợ nhất là bị xa lánh và không cách nào

hòa nhập, cho dù cậu ta là cháu trai của Đại chủ giáo.

Trong những ngành khác, cậu ta chắc chắn sẽ được chăm sóc đặc biệt, nhưng ở

trong cái tiểu đội này, cậu ta còn đang bị sắp xếp ở dưới cuối, dù gì thì ở đây

còn có học trò của Đại tế tự tiền nhiệm và thiếu gia nhà Benda, mặt khác, tiểu

đội của bọn họ vừa kéo ngã một vị Chủ giáo, không, là kéo ngã một gia tộc Chủ

giáo.

Nghe được Richard nói như vậy, Leon cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vậy tại sao

cậu không đi?"

"Là do ta quá yếu, chưa kể, ta không thuộc về cái hội kia." Richard giải thích

như thế này.

"Hội? Hội trong tiểu đội của chúng ta?"

"Ừm."

"Có thể nói cụ thể về cái đó một chút không?"

Richard bỏ một phần tài liệu cuối cùng vào trong ngăn kéo, đẩy ngăn kéo vào,

phủi tay, nói: "Ngày mai lúc cơm trưa rồi nói đi, bây giờ nên tan việc."

"Còn sớm mà, không bằng để ta mời cậu đi uống một ly cà phê?"

"Ta muốn đến Phố Hồng Diệp."

"Vậy ta cũng đi cùng đi, đi tới xem cái chỗ mà cậu nói kia."

Nghe được câu này, Richard cười.

Nụ cười này nhiệt tình đến nỗi để Leon có chút khó hiểu.

Mặc dù gần nhất không có vụ án nào lớn, nhưng có rất nhiều vụ án nhỏ cần đi

theo quy trình, cho nên ở trong bộ cũng bề bộn nhiều việc, nếu không Richard

đã sớm dẫn Leon đi xem một chút văn hóa đặc sắc của thành phố York, bây giờ

người ta chủ động muốn đi cùng mình, vậy thì thật sự không thể nào tốt hơn.

"Được rồi, đi thôi, ngồi xe của ta."

"Được rồi."

Hai người tiến vào phòng thay quần áo, thay thần bào mặc trang phục hàng

ngày vào, sau đó trở lại bãi đỗ xe.

Ngồi vào ghế lái phụ, Leon nhìn nội thất trang trí bên trong xe một chút, hỏi:

"Cậu lái xe của mẹ mình đến à?"

"Xe ta mới mua."

"Tại sao ta cảm giác có chút phong cách thiên về kiểu nữ thế?"

"Ừm, đúng, đây là xe ta mua để dạy Philomena lái, tính là tặng cho cô ấy, ngày

bình thường thì ta toàn đón xe đi làm, hôm nay không phải thời tiết không tốt

sao, còn mang theo cậu đi cùng."

"A, thì ra là như thế này, ta phát hiện, quan hệ giữa Philomena và cậu rất tốt."

"Ha ha, ta cũng cảm thấy như vậy, tính cách của cô ấy có chút hướng nội, một

vài thời điểm không ai giúp cô ấy giải vây và hấp dẫn một chút lực chú ý, cô ấy

sẽ rất không thoải mái, ta sẽ phụ trách giúp cô ấy dễ chịu."

"Để cô ta thấy dễ chịu?"

"Cô ấy là người đánh nhau giỏi thứ hai trong tiểu đội của chúng ta, người thứ

nhất là Karen, người thứ hai chính là cô ấy, cho nên việc để cô ấy dễ chịu rất

quan trọng."

"Ta hiểu được, công việc của cậu rất quan trọng." lúc nói Leon những lời này

không có chút nào trêu tức và chế giễu, Leon rất nghiêm túc.

Dù gì thì cậu ta cũng là một phần trong tiểu đội, mà công việc lúc trước đều là

văn chức, mặc dù thực lực và thiên phú xem như cũng không tệ, nhưng trong

cái tiểu đội này hoặc là thông qua thành phố York tuyển chọn hoặc là thông qua

vòng tuyển chọn cuối cùng... Còn cậu ta thì ngay cả tuyển chọn của thành phố

York còn không vượt quá được, cũng có chút không đáng chú ý.

Bởi vậy, về sau chắc chắn cậu ta cũng sẽ thường xuyên đi theo tiểu đội làm

nhiệm vụ, đương nhiên hy vọng người mạnh thứ hai trong tiểu đội của mình có

thể luôn luôn có được một tâm trạng tốt đẹp.

Richard thở dài nói: "Ai, cô ấy không có ở đây, ta ngược lại cảm thấy rất cô

đơn."

"Cậu thích cô ấy sao?"

"Thích? Không có, ta chỉ là rất hưởng thụ loại cảm giác được người khác cần

này, cậu biết không, ở trong cái tiểu đội này áp lực lớn nhất không phải đến từ

công việc, mà là cậu sẽ cảm thấy cậu cực kỳ vô dụng."

Leon: "..."

"Ta không phải là đang nói cậu, cậu đừng hiểu lầm, cậu rất có tác dụng."

"Cám ơn đã an ủi."
Bình Luận (0)
Comment