Karen dặn dò nói: "Trước tiên đưa chủ nhiệm đến bệnh viện giáo hội, tốc độ
phải nhanh lên một chút, chủ nhiệm sắp không được rồi."
Neo nghe nói như thế thì trong lòng cực kỳ dễ chịu.
"Nếu như nửa đường chủ nhiệm đã không xong, thì cứ chở ngược trở về, dù sao
cũng chở bằng xe tang, trực tiếp đi về để làm theo quá trình của Nhà Tang Lễ."
Neo: "..."
"Những thứ này đều phải sắp xếp cẩn thận, Muri, cậu đến phụ trách."
"Được rồi, đội trưởng."
"Ở bên ngoài có người đến đón, ta muốn đến nhà Guman một chuyến, ta đi
trước."
"Đội trưởng." Philomena theo sau.
"Thế nào?"
"Ta đi cùng với ngài đi."
"Đang lo lắng cho Richard sao?"
Philomena vác thanh Đao Ác Mộng trong tay lên, nói: "Ta là đem thanh đao này
trả lại trước mặt của phu nhân Đường Lệ."
"Bà ấy không chủ động nói muốn lấy về, đó một sự chấp nhận, chưa kể bà ấy
cũng đã lớn tuổi, cũng không dùng được thanh đao này, ta cảm thấy thay vì đặt
nó ở đây hít bụi thì bà ấy hẳn là sẽ càng hy vọng cây đao này có thể có chỗ hữu
dụng."
"Lão phu nhân không thích ta, ta không có khả năng lầy đồ của bà ấy."
"Ừm, được thôi, tùy cô."
Thật sự là một cô gái tự kỷ kiên cường lại cao ngạo.
Karen mang theo Philomena tiếp tục đi ra ngoài, đi ra ngoài đường, nhìn thấy ở
phía đối diện cao ốc giáo vụ có một chiếc xe con màu nâu đang đỗ, ngài Eisen
đang đứng trước cửa xe.
Chờ đến lúc gần chuẩn bị lên xe, Karen phát hiện ông Deron thế mà ngồi ở vị trí
kế bên tài xế.
Karen chỉ có thể cùng với Philomena ngồi vào hàng ghế sau.
Ngài Eisen ngoại trừ gật đầu đơn giản sau khi gặp mặt, cũng không nói thêm gì
nữa, bắt đầu lái xe.
Bệnh của ông ấy đã khá lên nhiều, nhưng bây giờ cần phải học lại cách tiếp xúc
thế giới này một lần nữa, giống như học cách sống cùng với vợ của mình.
Đương nhiên, cũng bao gồm cả việc trả lại gấp đôi tình thương mà ông ấy thiếu
nợ Richard.
Ông Deron không muốn không khí trong xe quá xấu hổ, cười nói với Karen ở
phía sau:
"Ra ngoài ấy à?"
"Ừm, ra ngoài làm chút chuyện."
"A, thuận lợi sao?"
"Rất thuận lợi."
"Vậy thì tốt rồi."
Ông lão Delon nhớ tới lúc xuất phát mình cố ý mang theo hoa quả, bị mình ở
dưới hàng ghế phía sau xe, ông ấy xoay người, đưa tay muốn lấy, mời hai người
trẻ tuổi ăn trái cây.
Philomena trông thấy ông Deron đưa tay qua, hiểu sai ý, đưa tay, cùng bắt tay
với ông ấy.
Ông Deron ngây ngẩn cả người, chỉ có thể cùng Philomena bắt tay.
Sau đó, vì để tránh cho xấu hổ, ông ấy lại chỉ có thể xoay người về mà không
cầm theo trái cây:
"Cháu cũng không sao chứ?"
Philomena lắc đầu: "Không có việc gì."
"À ta biết chuyện đã xảy ra ở nhà của cháu."
"A."
"Về sau có thể thường xuyên đến trong nhà ngồi chơi một chút, bà nội của
Richard nhìn bề ngoài có chút hung dữ, nhưng vẫn luôn rất mềm lòng."
"Không cần."
"Hài cốt của bà chút được chúng ta thu dọng, sau khi xử lý thì được an táng ở
trong một nghĩa trang nhỏ."
"Chi phí an táng tốn bao nhiêu?"
"À... Cái này cũng không cần khách sáo. Nếu như cháu muốn biết vị trí mà nói,
ta có thể nói cho cháu."
"Không cần."
"Ừm, tốt, tóm lại, hoan nghênh cháu tới nhà của ta làm khách."
"À."
Ông Deron không có chút phản cảm nào đối với cô gái "Không lễ phép" này,
nhiều khi người ta cũng không thích người quá giống mình, đây có lẽ là nguyên
nhân mà ông ấy cho rằng vợ của mình sẽ không thích Philomena.
Nhớ ngày đó lần thứ nhất mình dẫn vợ mình đến nhà mình, tính cách của bà ấy
cũng giống hệt vậy, trên bàn cơm có thể để cho không khí của cả nhà bế tắc
không biết bao nhiêu lần, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc
sau này bà ấy trở thành một người vợ và mẹ hiền lương.
Ông Delon cho rằng, tính tình của nữ nhân, là cần mài giũa.
Chỉ cần người đàn ông có trí tuệ, thì sẽ có thể rèn luyện tính cách của cô ta tốt
lên, cách làm càng có trí tuệ hơn đó chính là, tự mình biến thành đá mài dao, để
cô ấy mài đến nỗi không còn tính khí đó nữa.
Tóm lại, ông Deron đã vô cùng hài lòng đối với Philomena.
Ngoại trừ ấn tượng và ảo giác về ký ức quá khứ ra, còn có một nguyên nhân, đó
cũng giống như nhà giàu sang có đôi khi lựa chọn những vận động viên ưu tú
làm vợ chồng vậy.
Trong nhà vốn cũng đã có đủ điều kiện rồi, vậy thì việc tăng cường gen của đời
sau cũng rất quan trọng.
Điều này, ở trong giới giáo hội vô cùng được xem trọng, trong giới tín ngưỡng
gia tộc bởi vì muốn lấy được tín ngưỡng truyền thừa của đối phương mà tranh
đấu túi bụi.
Ông Deron vẫn cho rằng, con gái lớn của mình ưu tú, là do sự ảnh hưởng huyết
mạch từ bên vợ mình.
Ngoại trừ con gái lớn mất sớm, hai đứa con còn lại của mình đều thăng cấp đến
Thuật pháp quan lúc tuổi trung niện, loại cục diện này chưa từng xảy ra trong
gia tộc trước đây.
Nhưng đến thế hệ này của Richard, ông Deron đối với bản thân Richard đã
không ôm ấp hi vọng gì, nếu như có thể tìm được một cô gái ưu tú để sinh hạ
dòng dõi đời sau, cũng coi như Richard đã hoàn thành thừa sứ mệnh lịch sử cho
gia tộc rồi.
Đương nhiên, cũng xem như là một công đôi chuyện, lúc trước ông Deron lựa
chọn phu nhân Đường Lệ thật đúng là không nghĩ tới việc tăng cường huyết
thống cho nhà mình gì cả, dù gì thì huyết thống của gia tộc Alte mang nguyền
rủa, ông ta là ôm tâm lý tình nguyện để nhà Guman tuyệt hậu cũng nhất định
phải cưới người mình yêu;
Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc ông ấy có chút tính toán
trong việc thúc đẩy cháu trai của mình.
Cũng chính ông Deron cũng không biết, người trẻ tuổi ngồi ở phía sau lưng
mình kia, sớm đã đem mang huyết mạch nhà Guman tăng lên tới một cấp bậc
cao chừng nào
Lái xe đến trước cửa chính, mọi người xuống xe.
Karen trông thấy bà ngoại mình đã sớm đứng ở trong sân chờ, không có trực
tiếp dịch chuyển xuất hiện ở trong xe đã là rất kiềm chế rồi.