Số 13 Phố Mink

Chương 186


Địa điểm dã ngoại mà Karen chọn cách địa điểm xiếc cũng chỉ cách đó năm sáu km, ở một con sông nhỏ, mặc dù là mùa đông, nhưng cảnh sắc ở đây vẫn rất thơ mộng.

So với vùng ngoại ô ở một hướng khác bị rất nhiều nhà máy khoanh vùng làm các nhà xưởng khác nhau, vùng ngoại ô ở hướng này lại có chút phát triển theo hướng khu dân cư sẽ được thành phố mở rộng trong tương lại, không ít nhà giàu trong thành phố Luo Jia đều xây dựng trang viên ở đây.

Alfred đã sớm ở chỗ này chờ đợi, nơi này nghiêm khắc thuộc về sản nghiệp tư nhân của một vị nam tước, tuy nói không có khai phá gì, nhưng muốn đến chơi, vẫn phải chào hỏi trước.

Ngoài ra, để thiếu gia nhà mình có thể yên tĩnh vui chơi, Alfred còn cần phải đến sớm để thanh lý.

Karen dừng xe ở ven đường, nhìn thoáng qua con đường nhỏ này, cuối cùng vẫn hướng xuống sườn núi để lại một khoảng cách, nhường đường.

Bên cạnh Alfred có một người đàn ông trung niên đang dắt ngựa, vóc người không cao, trên mặt lại mang theo một cỗ thanh cao:"Alfred, chỗ ngồi của bạn ngươi thật sự là cao cấp.

Nếu ta không nhầm, đây là một chiếc xe tang, phải không?Hahaha,Chẳng lẽ hắn mang theo một đám thi thể tới dã ngoại, thật thú vị.

”“Ha ha ha!”Alfred cũng cười,Sau đó đưa tay nắm lấy tóc tên đàn ông, dùng sức đè lên, mặt tên đàn ông trực tiếp vùi vào trên con ngựa vừa mới kéo ra.

"Nghe này, hắn là chủ nhân của ta, hôm nay ta không muốn phá hư tâm tình chủ nhân nhà ta, nếu không, ta sẽ đem cái đầu này của ngươi vặn xuống trực tiếp ném xuống sông này cho cá ăn.

Đừng quên ai đã giúp gia đình ngươi trả nợ, ai đã giúp ngươi khơi thông mối quan hệ để cho kẻ lừa đảo tài chính như ngươi ra khỏi nhà tù.

Ta có thể nâng ngươi lên thành người, thì cũng có thể biến ngươi trở lại thành một con chó!”Nói xong, Alfred buông tay ra, đi ra bờ sông lấy ra một cục xà phòng, bắt đầu rửa tay rất nghiêm túc.


Nam tước tiên sinh ngẩng đầu lên, có chút sợ hãi nhìn Alfred.

“Cút!”"Vâng, vâng, vâng.

" Nam tước tiên sinh lập tức xoay người bỏ chạy.

Karen đến và hỏi, "Có chuyện gì vậy?"Alfred trả lời: "Hắn ta nói tiểu thư Yonice rất xinh đẹp.

”"Hả? Đó không phải là sự thật sao?”"Là sự thật không sai, nhưng hắn không có tư cách nói những lời này trước mặt ta, ngài cùng cô gái bên cạnh ngài, ở trong lòng ta đều là sự tồn tại tuyệt đối thần thánh vĩ đại, ta tuyệt đối không cho phép bất luận sự khinh nhờn nào xuất hiện.

""A.

"Karen xoay người vẫy tay đón Yonice mang theo bọn nhỏ đến.

Lò nướng được dựng lên, than cũng đã sẵn sàng, Alfred thay Karen tiến hành nướng thịt, bọn Minna cùng Lunt đều ở bên cạnh Alfred chờ ăn.

Karen và Yonice ngồi trên một sườn dốc hơi xa, nơi ngươi có thể nhìn thấy mặt nước sông lấp lánh.

“Sân nhỏ nhà ngươi cũng là như vậy sao?” Karen hỏi.

"Đúng vậy, cũng đẹp như nơi này.

""Kiến trúc như thế nào?" Karen hỏi.

"Một ngôi nhà chính bốn tầng, nơi gia đình và người hầu sống.

Phía đông có một phòng biểu diễn nghệ thuật, phía tây là một lâu đài cổ, thuộc về nhà cũ, ngoại trừ bình thường diễn ra hoạt động tế tự, cơ bản cũng sẽ không có ai ở.

”"Còn có phòng biểu diễn?""Đúng vậy, nghe cha ta nói, là trăm năm trước, một vị tổ tiên nhà ta rất thích xem Opera, nhưng lại không thích ra ngoài tới nhà hát Opera trong thành phố, liền cho người ở nhà xây một phòng biểu diễn nghệ thuật, khi đó sẽ đặc biệt mời đoàn Opera tới biểu diễn.

""Thật xa xỉ.

" Karen nói.

Bất quá vị tổ tiên kia có phải là Pall hay không?Nhìn vào việc ngay cả khi nó trở thành một con mèo, ăn cá quế sóc cũng phải kết hợp với một tách cà phê phù hợp, khả năng thực sự sẽ làm ra chuyện này.

"Đúng vậy, bất quá hiện tại tuy rằng vẫn còn quét dọn nơi này, nhưng trong trí nhớ của ta, đã rất ít khi sử dụng tới.

""Ừm.


"Thân thể Karen hơi dựa vào phía sau, hai tay chống ở phía sau, tận lực làm cho tư thế của mình thoải mái hơn một chút.

"Ta còn chưa từng ở trong căn nhà lớn như vậy, trong lòng còn có chút chờ mong.

""Kỳ thật việc ngủ ở trong một căn phòng, có lớn hay không, cũng không có gì khác nhau.

Sau đó, chờ khi ngươi chán, chúng ta có thể chuyển đến thành phố York, hoặc là chuyển về Ruilan, thậm chí là ở lại phố Mink.

Chúng ta còn trẻ, nhưng sau này chúng ta sẽ được tự do làm chủ, phải không?”Ông nội và cha mẹ cô yêu cầu cùng Karen trở về Wien, điều mà Yonice không thể thay đổi và Karen cũng đa chấp nhận;Nhưng Yonice biết rõ, một người đàn ông đi ở nhà gái, trong lòng khẳng định sẽ có chút vướng mắc.

Cô không thể thay đổi, chỉ có thể an ủi.

Khi yêu đương, nên chuẩn bị bản thân xinh đẹp một chút, không phải là giả tạo, chỉ là đem phần tốt nhất của mình thậm chí là hơi mang chút diễn xuất bày ra cho đối phương, giống như khỉ đột khi cầu hôn nắm lấy hai nắm lá khô, sau đó một bên kêu một bên đấm vào ngực mình.

Mà đợi đến khi quan hệ đã được xác định xong, đã đến đem lúc dần dần lộ ra khuôn mặt thật của mình.

Ví dụ như ham ăn, ham chơi, tính toán kỹ lưỡng hoặc tiêu tiền tùy tiện, đương nhiên, háo sắc không tính là khuyết điểm.

Ví dụ như lần này Karen đề nghị dã ngoại, là lái xe tang ra ngoài, bởi vì có nhiều người, những chiếc xe khác không tiện, xe tang vừa vặn có diện tích chứa người khá lớn.

Hắn không ngại ở trước mặt Yonice biểu lộ "tình tiết xe tang" của mình, bởi vì sự thật là nhà mình mở phòng tang lêc, có thể khi ở trước mặt "quý tộc" chân chính có chút không xứng, nhưng thật sự không cần phải đi che giấu.

Hắn cũng không ngại ở trước mặt Yonice biểu hiện ra khát vọng của mình đối với "đại trang viên", bởi vì hai đời làm người, hắn quả thật chưa từng ở qua, hơn nữa, hắn thật sự rất muốn trải nghiệm một chút.

Thiết lập mối quan hệ giữa các cuộc hôn nhân trong khoảng thời gian này, là một giai đoạn mài giũa cảm xúc, tại thời điểm này cố gắng để biểu hiện con người thực sự của mình, để xem nếu đối phương có thể thích ứng, có thể chịu đựng được; tất nhiên, đây không phải là vấn đề, hiện tại nếu không thể chịu đựng được, còn có thể thêm "sau này thay đổi";Nếu không cứ giấu kín như vậy, sau khi kết hôn, một khi bại lộ sẽ bởi vì không có bước đệm mà gặp rắc rối lớn, ngược lại cho dù vẫn luôn "giả vờ", cuộc sống sau hôn nhân này cũng sẽ không thoải mái.

Cũng may, trên người Yonice cũng không có tật xấu của đại tiểu thư, cô rất thông minh, phi thường thông minh.


Về mặt cảm xúc, mặc dù bởi vì trước đó chưa từng trải nghiệm nên có hơi non nớt, nhưng cô học rất nhanh.

Có đôi khi, với tư cách là "đại sư khống chế tiết tấu", Karen có thể nhận ra rõ ràng Yonice đang có ý thức phối hợp nhịp điệu của mình.

Chuyện tình cảm này, giống như dưới ánh đèn sân khấu, một vị hải vương cực phẩm cùng một vị trà xanh kỳ cựu đang nhảy tango.

Chẳng qua tất cả mọi người còn chưa kịp có quá khứ "cặn bã".

"Cả một đời người, dù sao cũng phải trải nghiệm một chút.

" Karen nhìn về phía Yonice, "Ngươi có bất kỳ suy nghĩ gì về tương lai sao?”"Hiện tại sao?""Ta nói là, nếu như không có ta xuất hiện, ý nghĩ ban đầu của ngươi.

""Nhưng ngươi đã xuất hiện.

" Yonice nói.

Đây không phải là lời nói tâm tình, Karen đã hiểu được ý của cô trong câu nói này, không có mình, cũng sẽ có những người khác, nhưng nói thẳng ra, dễ làm cho bầu không khí trở nên lúng túng.

Tuy rằng mọi người là vật phẩm thông gia, nhưng vẫn rất ăn ý giả bộ là duyên phận trời định.

.

Bình Luận (0)
Comment