Số 13 Phố Mink

Chương 1861

"Thân phận?" Khóe miệng của Chủ giáo Bern lộ ra ý cười, nhưng lập tức tựa

như lại ý thức được vẻ mặt như vậy vào lúc này cũng không phù hợp, cho nên

ông ta thu lại biểu cảm, nghiêng người về phía trước đến gần Karen, thấp giọng:

"Ngươi đã nhìn ra được?"

Hành động này của Chủ giáo Bern để Karen không khỏi cảm thấy áp lực rất lớn,

nếu như không phải rõ ràng cái sự kiện này không thể nào là do nội bộ Trật Tự

Thần Giáo tự biên tự diễn, bây giờ anh thật sự cảm thấy vẻ mặt của Chủ giáo

Bern rất giống như khi bị mật của mình bị lộ ra ngoài.

Chỉ có thể nói, người quen với việc lên âm mưu trong bóng tối, cả người của

hắn giống như đã hấp thu đầy mực, phía bề ngoài nhìn không ra, nhưng cái

bóng lại đen hơn.

"Nói thử xem sao ngươi có thể nhìn ra được."

"Từ trên vị trí và cách bày bố bố cục của hiện trường mà nhìn ra được."

"Nói cụ thể thêm một chút." Dưới chân Chủ giáo Bern xuất hiện một tia sáng

màu xanh lam, lập tức hóa thành vô số sợi tơ nhỏ phát tán ra ngoài.

Karen chỉ chỉ về vị trí cha của Leon ở trên đèn treo phía trước bị cố định thành

một cái tổ ong vò vẽ, mở miệng nói:

"sát thủ hẳn là đi vào từ cửa chính, cha của Leon ngay từ đầu hẳn là đang ngồi ở

trên ghế sa lon trong phòng khách mà nhìn xem báo, bây giờ tờ báo bị mở ra đặt

ở trên bàn trà, cùng với vị trí tử vong kéo dài về phía trước, hẳn là ngay ở trên

cái ghế sa lon dài kia..."

"Là như thế này sao?" Sợi tơ màu xanh lam ở dưới chân Chủ giáo Bern kéo dài

về phía trước tạo dựng ra một bóng người màu xanh, chính là bóng dáng của

cha Leon, ông ta đang ngồi ở trên ghế sa lon đọc báo, sau đó ông ta nhìn về phía

cửa trước, buông tờ báo xuống đứng người lên.

Chủ giáo Bern tiếp tục hỏi: "Ngươi đoán xem, hắn ta sẽ nói gì?"

Karen trả lời: "Có lẽ là người quen, bước vào trong nhà, sẽ không có gì ngoài ý

muốn, có thể là “Về rồi đấy à” cũng có thể là “Về rồi sao”."

Chủ giáo Bern khẽ gật đầu, sau một khắc, hắn giơ tay lên, bóng người tạo thành

từ sợi tơ màu xanh lam giống như là mở miệng nói một vài lời, sau đó cơ thể

nhanh chóng bị xách lên rồi cát bắt đầu lấp đầy cát bộ phận trên người, dính

chặt ở trên trần nhà.

"Chúng ta tiếp tục."

Karen đề nghị: "Thưa ngài, ta cảm thấy không nên để ngài diễn tả lại hình ảnh

nhân vật trong hiện trường, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc ta nhập vai vào

trong tình huống."

"A, được thôi."

Bên người Chủ giáo Bern xuất hiện một cái bóng người màu xanh lam.

"Có thể biến thành màu đen sao?" Karen hỏi, "Toàn bộ đều là màu đen."

"Đương nhiên có thể."

Lập tức, sát thủ biến thành hình người màu đen.

Karen bắt đầu đi về phía cầu thang, chủ giáo Bern đi theo phía sau anh, hình

người màu đen cũng đi song song theo Karen.

"Mẹ của Leon, hẳn là nhìn thấy sát thủ từ trên cầu thang, sau đó đứng ở góc rẽ,

chủ động chờ hung thủ bước lên."

Sau đó, ở góc rẽ xuất hiện một hình người nữ màu xanh lam, bóng người màu

đen khi đi lên cầu thang thì đồng thời, giơ tay lên, hình người màu xanh bị giam

cầm lại, sau đó biến hóa tương tự với thi thể ở trên bức tranh kia.

Ngay sau đó Karen tiếp tục bước lên phía trên, hình người màu đen đi theo

Karen cùng bước lên, Chủ giáo Bern thì vô thức sờ lên cổ tay của mình.

Sau khi lên lầu, thứ trước hết tiến vào trong tầm mắt chính là vị trí ngay trước

cửa sổ sát mặt đất.

Karen còn chưa mở miệng, trên ghế sa lon đã xuất hiện một hình người màu

xanh của lão phu nhân, bà ấy đang ngồi ở trên ghế sa lon.

Karen chỉ chỉ vào trên áo len đang dệt một nữa đặt trên bàn trà, Chủ giáo Bern

hồi ức lại, trong tay lão phu nhân màu xanh lúc này xuất hiện một cái áo len,

đang làm động tác dệt len.

"Lúc sát thủ đi lên lầu, phu nhân của Đại chủ giáo nhìn thấy sát thủ, đặt áo len

đang đan trên tay xuống."

Bern chủ giáo lại lắc đầu, nói: "Không, lúc sát thủ đi vào từ dưới sân, phu nhân

Đại chủ giáo hẳn là đã nhìn thấy hắn, sau đó tiếp tục chờ đợi hắn ta bước lên."

"Quả thật cũng có thể là vậy."

Karen nhẹ gật đầu, chỉ chỉ vào đĩa mứt trên bàn trà, phía trên là món ăn vặt phải

tốn rất nhiều phiếu điểm mới mua được, Karen nhìn thấy nó trên bàn trà chiều

mà Pall dùng ở trang viên Ellen.

"Cái đĩa này, rõ ràng không ở vị trí mà lão phu nhân có thể đưa tay đến, điều

này có nghĩa rằng sau khi bà ấy trông thấy sát thủ đi tới từ cầu thang, chủ động

đẩy đĩa mứt ra phía ngoài, cũng chính là đẩy nó về phía của sát thủ, hẳn là đang

mời sát thủ nếm thử, sẽ còn chỉ vào miệng của mình nói rằng hương vị của nó

rất ngon..."

Cùng với lời kể của Karen, hình ảnh lão phu nhân màu xanh bắt đầu làm ra

hành động tương ứng, sau đó hình người màu đen duỗi ngón tay ra về phía

trước, miệng của lão phu nhân bị ngọn giáo bằng cát xuyên thủng, đầu ngửa ra

sau, cả người bị ghim vào trên ghế sa lon.

Karen nói: "Lúc sát thủ giết người, động tác rất thẳng thắn, mà hắn lại không có

phát ra bất cứ âm thanh nào, thậm chí khống chế được sóng năng lượng của

thuật pháp, cho nên những người bị giết trong nhà này, mỗi người khi đối mặt

với sát thủ, đều là đơn độc, không có tập trung một chỗ cùng nhau."

"Đúng, điều này không chỉ bởi vì sát thủ có thực lực rất mạnh, cũng mang ý

nghĩa hắn thật ra cũng đã chiếm lợi thế khi đánh lén, chỉ có điều không phải

đánh lén từ trong bóng tối, mỗi lần hắn giết người, đều là đi đến trước mặt

người ta, đánh lén một cách quang minh chính đại."

"Đúng vậy, ngài nói không sai, nếu không thì cũng không cách nào giải thích

được động tác và tư thế của mỗi người bọn họ khi chết."

"Tiếp tục đi."

"Được rồi."

Karen quẹo vào hành lang, đi đến cửa thư phòng, hai hình người màu xanh một

nam một nữ của hai người hầu, xuất hiện ở trước mặt Karen, bọn họ đứng hai

bên trước cửa phòng.

"Vị trí mà cát đâm vào và vị trí mà bọn họ bị cố định ở trên tường, có chút

không cân đối."

"Vậy ngươi cảm thấy, tại sao như vậy, thử suy đoán xem."

Karen mím môi, lui về sau một bước, chỉ chỉ vào hình người phía sau.

Hình người màu đen dưới sự khống chế của Chủ giáo Bern bước về phía trước,

đi đến trước mặt hai người hầu màu xanh.
Bình Luận (0)
Comment