"Người nhà của ngươi chết rồi, ông nội của ngươi bị thương nặng, ngươi hẳn là
rất đau khổ, nhưng hẳn là nên thể hiện ra lúc lễ tang, bây giờ, ngươi phải để cho
bản thân giữ sự tỉnh táo."
Giọng của người phụ nữ rất vô cùng lạnh nhạt.
Leon hơi kinh ngạc mà nhìn xem người phụ nữ này, nhưng vẫn lập tức hành lễ:
"Vâng thưa ngài."
"Ừm? Cái này có chút thú vị." Người phụ nữ này lại đưa tay hướng về phía mặt
của Philomena.
Ánh mắt Philomena ngưng lại, nhưng vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Tay của người phụ nữ, nhẹ nhàng nhéo nhéo bên trên gương mặt của
Philomena, cười nói: "Ngươi cũng rất lạnh, loại cảm giác này để cho ta có chút
thích thú."
Philomena không đáp lại.
Đây rốt cuộc là vị nhân vật lớn nào, ngươi không nên đi theo Người Cầm Roi
cùng tiến biệt thự tìm hiểu tình huống sao?
Lập tức, ngươi phụ nữ cúi đầu xuống, nhìn về phía Karen cách mình gần nhất:
"Ta đói, ở gần đây có thể kiếm một chút đồ ăn sao?"
Ngài muốn ăn thì cũng không phải vào lúc này chứ.
"Ta sẽ lập tức để người chuẩn bị đồ ăn cho ngài."
Tính toán thời gian, đám người của Muri cũng sắp đến.
"Được rồi, được rồi, dù sao cũng ăn không đủ no, bị nhìn thấy còn có thể bị răn
dạy, ai." Người phụ nữ phát ra một tiếng thở dài, "Trong lòng Người Cầm Roi
bây giờ đang kiềm nén một ngọn lửa đấy, ta phải chú ý một chút, đừng để ông
ấy rút roi ra."
Người phụ nữ giống như lại chợt phát hiện cái gì, trên mặt lộ ra nụ cười nồng
đậm, cô ta lại duỗi tay ra một lần nữa, lần này vươn về phía Karen.
Karen lui về sau nửa bước.
Nhưng cô ta cũng không có ý muốn lui bước, tiếp tục đưa tay, nhìn bộ dạng này,
tay của cô ta nếu như không đụng tới Karen, cô ta sẽ luôn đi theo Karen cho đến
khi ra khỏi sân.
Karen không có cách nào, chỉ có thể đứng ở nơi đó, đã cho tay của đối phương
chạm vào mặt mình.
Nhưng mà cô ta cũng không xoa bóp khuôn mặt của anh giống như làm với
Philomena, mà là bàn tay nhẹ nhàng sờ lên vị trí cằm của Karen.
Karen từng cùng với Lãnh chú Dal thưởng thức đồ uống từ ám băng ở hang
động trong Cảnh Cổng Luân Hồi, cảm giác khi ngươi phụ nữ này sờ lên cằm
của mình giống như dùng một viên ám băng mà thoa lên mặt.
"Ha ha, vật nhỏ."
Xưng hô thế này... Thật kỳ lạ.
"Đã thăng cấp rồi à? Thăng cấp cũng không kỳ lại, tại sao khí tức lại trực tiếp
biến thành Phán quyết quan đạt đỉnh rồi? Vật nhỏ, ngươi thật thú vị đấy."
"Thưa ngài, trước đây chúng ta từng gặp mặt sao?"
"Gặp rồi, đương nhiên gặp mặt rồi, ngươi còn từng cưỡi ta đấy."
Philomena trừng mắt nhìn.
Ngay cả Leon đang chìm trong cảm xúc đau khổ, vào lúc này cảm xúc cũng
đứng chững lại.
Con mắt của Karen thì là trừng lớn, nhìn xem người phụ nữ trước mặt, người
bên cạnh Verden, mình còn từng cưỡi...
"Ngài là, Auggie?"
"Ừm, xem ra là cuối cùng nhớ tới ta là ai."
Cô ta chính là con Băng Sương Cự Long bên cạnh Verden!
Thế mà có thể trực tiếp biến thành người... Ngoại trừ cái đầu cao hơn một chút
thì gần như không nhìn ra được điểm gì khác biệt.
Huyễn thú Compasini cũng có thể biến thành người, mình cũng từng nhìn thấy
xương cốt của cơ thể thực sau khi nó chết, cực kỳ to lớn, nhưng nếu so sánh với
Băng Sương Cự Long thì không ăn nhằm vào đâu.
Mà dạng người của Compasini vẫn giữ lại cặp ngà voi như cũ, người phụ nữ
này, thì hoàn toàn là hình thái người.
Lúc trước mình còn đang nghi ngờ có phải vì Người Cầm Roi đến đây quá vội
vàng, cho nên không mang theo đủ lực lượng an ninh, bây giờ thì chắc chắn là
mình đã nghĩ sai rồi, khi bên người ngươi có một con Băng Sương Cự Long, thì
ngươi còn cần lực lượng an ninh nào nữa?
Nếu cô ta thật sự nổi giận, nếu như không có người có thực lực đủ mạnh ra tay,
phá hủy thành phố York cũng là một chuyện dễ dàng.
Bởi vì một khi con Cự Long này lộ ra cơ thể thật, đủ để tạo ra một trận thiên tai!
"Khí tức trên người của ngươi rất thú vị đấy, thông qua cảm giác bên ngoài thì
ngươi tựa như là một người bình thường, nhưng ngươi cần phải chú ý một chút,
sự rung động khí huyết của ngươi có thể bị vài sinh vật đặc thù cảm ứng được,
cũng ví như ta."
Auggie đặt một ngón tay vào trong miệng của mình, mút một chút.
"Đa tạ ngài nhắc nhở."
"Nghe nói là do người của Hoang Mạc Thần Giáo làm à?" Auggie đột nhiên
hỏi.
"Thưa ngài, nếu như ngài cảm thấy hứng thú đối với chuyện này, bây giờ ngài
có thể đi vào dự thính mà nghe Chủ giáo Bern giới thiệu về tình tiết của vụ án."
"Không nghe, ta không có đầu óc để nghe." Auggie nhẹ nhàng gõ gõ cái trán
của mình, "So với thân thể cao lớn của ta, tỉ lệ não của ta rất thấp.
Ta thế nhưng rất là đần."
...
Nhà Tang Lễ Pavaro.
Pieck và Dincom đang quét dọn như mọi khi, Nhà Tang Lễ mặc dù vẫn luôn
không có khác, nhưng dù sao cũng là cửa nhà, chắc chắn phải duy trì cho nó
sạch sẽ gọn gàng.
Phòng ngủ chính, Pall đang nằm ở trên giường lật xem một quyển tiểu thuyết
tình yêu, xem một cách say sưa ngon lành.
Kevin nằm sấp trên mặt đất, bên trên mũi chó có một gọng kính vàng, đang lật
xem một bản bút ký mà ông Hoven để lại, không phải bút ký trận pháp, mà là
kiến thức liên quan đến các đại Thần Giáo, cũng chính là bách khoa toàn thư
của giới giáo hội.
Móng chân của Kevin kẹp lấy một chiếc bút máy, thỉnh thoảng sẽ tiến hành sửa
đội một chút những nội dung được ghi chép có liên quan đến thần thoại tự thuật.
Cho dù ông Hoven có sống lại, thấy cảnh này, chắc cũng sẽ không tức giận.
Đột nhiên,
Kevin bỗng nhiên ngẩng đầu, khung kính trên mũi chó trượt xuống, bút máy
bên trong chân chó cũng hạ xuống, duy nhất chỉ có mỗi cái đuôi gần như dựng
thẳng tắp lên!
"Sao vậy, chó ngu?"
"Gâu!"
Ngoài cổng của Nhà Tang Lễ, một người cầm dù che mưa, đi đến, sau khi bước
đến dưới mái hiên, hắn ta thu dù lại, lắc lắc nước đọng.
Pieck và Dincom lập tức để cái chổi cùng đồ lau nhà trong tay xuống, rất cung
kính hành lễ nói:
"Thiếu gia, ngài đã trở về rồi à."