"Đến rồi, mấy đứa, đến rồi, chúng ta mang đồ đạc xuống đi."
Mason ngừng xe tang lại, Minna, Lunt và Chris đang ngồi trong xe toàn bộ
đứng dậy, mang từng gói bánh mì, sữa bò và các loại mứt hoa quả từ trong
thùng xe sau xuống.
"A, mấy đứa thật tuyệt vời, xem ra mấy đứa đã trở thành người trưởng thành
rồi, thật sự cảm thấy kiêu ngạo và tự hào cho mấy đứa!"
Mấy người trẻ tuổi nhận được lời khẳng định từ trưởng bối bắt đầu càng thêm ra
sức tiến hành vận chuyển;
Mà Mason vừa cổ vũ tinh thần vừa lùi sang bên cạnh, móc gói thuốc lá ra từ
trong túi, châm một điếu, bắt đầu lười biếng.
"Mason, ngươi lại đang lười biếng rồi sao?"
Sau Khi nghe được âm thanh này, Mason giật nảy mình, quay người nhìn về
phía sau lưng mình, nơi đó vốn là cổng vườn hoa của giáo đường, bây giờ bị
được vị Cha xứ mới đến cải tạo thành vườn rau.
"Cha xứ Rasma, vừa mới nãy ngài thiếu chút nữa đã dọa tôi phải nhảy vào trong
quan tài rồi đấy."
"Ta nghĩ rằng ngươi đã lựa chọn sẵn một cái quan tài cho mình từ trước, sẽ
không đến nỗi trở tay không kịp."
"Tôi cũng sẽ không chọn quan tài trước đâu, ta chọn bình hoa, tôi không có một
chút xíu hứng thú nào với việc nằm vào trong quan tài sau khi chết đâu."
Rasma cười nói: "Cho nên, đây chính là sự bi ai của đàn ông khi trưởng thành
sao? Cho dù là lúc đối mặt với chuyện như tử vong, cũng là đang nghĩ làm sao
để lại thêm nhiều một khoản tiền cho người nhà mình trước khi mình chết."
"Cũng không phải vậy, tôi chỉ đơn giản là không cảm thấy lời, ừm, bình hoa
cũng đắt tiền mà, không nhất định sẽ rẻ hơn quan tài."
"A, phải không?"
"Chủ yếu là tôi lo lắng nếu như tôi đi trước vợ của mình, vợ tôi chắc chắn sẽ
đau lòng, tức giận thì càng nhiều hơn, đến lúc đó khi trang điểm cho tôi, ít nhiều
gì cũng sẽ mang theo một chút ân oán cá nhân.
Tôi thậm chí cảm nhận được rằng, cô ấy cố ý trang điểm cho tôi thành một tên
hề, sau đó để cho tôi nằm ở trong quan tài cho bạn bè thân thích đến viếng, sau
đó đếm xem có bao nhiêu người kiềm chế nổi mà không cười ra tiếng."
"Mary là một người hiền lành, cô ta sẽ không làm như vậy."
"Đương nhiên, tôi chỉ là đang đùa một chút, chả nhẽ tôi không biết rõ về vợ của
mình hay sao."
"Tóm lại, cảm tạ ngươi, Mason, bởi vì trợ giúp của ngươi, buổi từ thiện ngày
mai mới có thể được chuẩn bị thành công."
"Đừng có khách khí như vậy, Cha xứ, ngài thế nhưng đã đề cử không ít khách
hàng cho nhà chúng tôi."
"Thật ra thì ta cũng chẳng làm gì cả, Cha xứ đời trước của giáo đường này
chính là cha của ngươi, những người khách đó vốn cũng là của nhà các ngươi."
"Ngài cũng đã nói, là đời trước."
Rasma cười cười, hỏi: "Cha của ngươi vẫn khỏe chứ?"
"Rất tốt, ngoại trừ không thể tỉnh lại, nhưng mỗi ngày lúc hoàng hôn, khi tôi
đẩy ông ấy ra ngoài tản bộ, có thể cảm nhận được tâm trạng của ông ấy rất bình
yên."
"Các ngươi chăm sóc ông ta rất tốt, ta nghĩ, trên đời này không có bao nhiêu
người già có thể được con cái chăm nom tốt đến như vậy, cũng đừng nhắc đến
một ông lão đang hôn mê."
"Đó là bởi vì lúc anh em chúng tôi còn nhỏ, cha đều chăm sóc cho chúng tôi rất
tốt."
"Nói thật, ta rất hâm mộ ông ta."
"Cha xứ Rasma, có lẽ ngài cũng có thể tìm một người vợ đấy."
"Vợ?" Rasma lắc đầu, "Ta cũng đã lớn tuổi như vậy, không còn thích hợp."
"Vậy lúc ngài còn trẻ tuổi thì sao?" Mason vừa phun khói thuốc ra vừa nói.
"Ta đã ngơ ngơ ngác ngác mà trôi qua hơn nửa cuộc đời, mãi cho đến lúc lớn
tuổi, nhận được sự chỉ dẫn của Thần, cho nên ta cảm thấy quãng đời còn lại có
thể phụng dưỡng cho Thần, đã đủ hài lòng."
"Ngài đang nói láo."
"Ồ?"
"Tôi có thể cảm nhận được cảm giác của cha tôi từ trên người của ngài, cho nên
tôi không cho rằng hơn nửa cuộc đời của ngài đều là ngơ ngơ ngác ngác."
"A, phải không!" Cảm xúc của Rasma bỗng nhiên kích động.
"À..." Mason hơi kinh ngạc, hai cánh tay bị vị Cha xứ này bắt lấy, bị lắc lắc một
hồi, điếu thuốc mà mình vừa hút hai hơi đã rơi xuống dưới đất.
"Thật có lỗi, thật có lỗi." Rasma thu tay về, cũng bình tĩnh lại tâm trạng của
mình, "Ta nghe các tín đồ ở nơi này nói, Cha xứ tiền nhiệm Dis là một vị rất
đáng để tôn trọng, cho nên có thể nghe được lời nhận xét rằng ta tương tự với
Dis từ miệng con trai ông ấy, để cho ta có chút kích động."
"Thưa ngài, ngài không cần phải như vậy."
"Có lẽ, Mason, ngươi có thể tiếp tục đề tài vừa rồi, ta và cha của ngươi tương tự
ở điểm nào?"
"Đây là một loại cảm giác nói không ra lời, một số thời khắc khi tôi lái xe
ngang qua giáo đường, trông thấy bóng dáng của ngài, sẽ cho ta một loại cảm
giác hoảng hốt, cứ như rằng cha ta vẫn đứng ở trong đó làm Cha xứ."
"Thì ra là như thế, ta đã hiểu."
"Cha xứ Rasma, ngài đưa chìa khóa cho chúng tôi, chúng tôi muốn đem những
thức ăn này chuyển vào trong nhà kho." Minna bước đến trước nói.
"Được rồi, tiểu thư Minna của ta." Rasma đưa chìa khóa cho Minna.
Minna dẫn theo em trai và em gái bắt đầu tiếp tục vận chuyển.
"Ngài không có người thân sao?" Mason tò mò hỏi.
"Không có, lúc trước có một tên học trò, nhưng nó đang ở Saint Andis."
"Saint Andis, chính là cái nơi hay xuất hiện trong phim ảnh, tôi chỉ biết là ở bãi
cát và ánh nắng ở nơi đó rất đẹp, không giống bãi cát và mưa dầm ở chỗ chúng
tôi."
"Ừm, đúng vậy, nơi đó rất đẹp."
"Vị học trò đó cũng làm mục sư ở đó sao?"
"Ta không biết, từ sau khi ta đến nơi đây, cũng không còn liên lạc với nó, ta
nghĩ, bây giờ có lẽ nó sống không được tốt cho lắm."
"À..." Mason sửng sốt một chút, lập tức chỉ có thể nói một lời xã giao, "Nói
không chừng vị đó đang dựa vào sự cố gắng của mình mà sống rất tốt."
"Muốn uống một chén rượu nho sao, ta tự mình ủ đấy."
"Có thể sao?"
"Đương nhiên có thể, mời."