Số 13 Phố Mink

Chương 1880

"Thằng nhóc ngươi, nhớ kỹ lúc trước lần thứ nhất trông thấy ngươi, trong ánh

mắt của ngươi còn có sự mờ mịt, bây giờ thành thục và nội hàm hơn nhiều;

Rốt cuộc là cháu của hắn, lúc ngươi rời đi Ruilan còn không Thanh tẩy, ngay cả

thần bộc cũng không phải, bây giờ thế mà đã..."

Lúc Rasma nói đến đây, không gian ở bên người ông ta xuất hiện méo mó, bóng

người của Auggie xuất hiện, đấm một cái về phía Rasma.

"Ầm!"

Auggie đánh lén một đấm, bị Rasma giơ tay lên, ngăn chặn vô cùng dễ dàng,

đơn giản giống như là Auggie đang cố ý phối hợp biểu diễn tiết mục.

"Ngài rốt cuộc là ai, ta nhất định phải biết thân phận của ngài!" Auggie hô lên.

"Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi cũng không tư cách biết."

Nói xong, Rasma xoay người sang, tay trái bắt lấy cổ tay Auggie rồi kéo một

cái, sức mạnh thể chất kinh khủng của Auggie trong tay Rasma giống như đã

biến thành một người phụ nữ yếu đuối, sau khi bị kéo qua, Rasma giơ chân lên,

đạp một cái vào bụng của Auggie.

"Ầm!"

Auggie lại hóa thân thành sao băng thêm một lần nữa, bay vút xuống dưới.

"Đánh rồng thật ra rất đơn giản, đừng nhìn thấy sau khi nó biến thành hình

người thì thể chất cực kỳ đáng sợ, nhưng nó cũng không thích ứng với việc điều

khiển sức mạnh trong trạng thái hình người, tìm đúng điểm mấu chốt, thì có thể

dùng sức mạnh nhỏ hơn mà đánh tan nó dễ dàng."

Rasma giống như là đang dạy học sinh ở ngoài thực địa, cũng xem như là đáp

lại lời khen của Karen lúc trước.

Karen vội nói: "Thì ra là như vậy, ông nội ta cho tới bây giờ cũng chưa từng dạy

về những điều này."

"A..." Ngài Rasma lại đang cố nén cười.

Có lẽ, đây là lần thứ nhất trong cuộc đời ông ấy thấy một đứa trẻ thích nói láo

mà mà cũng có thể đáng yêu như thế.

Nhưng mà chỉ có Karen rõ ràng, loại dạy học này của Rasma thật ra cũng không

có tác dụng gì, khi cấp độ sức mạnh của ngươi vượt qua Auggie, ngươi tự nhiên

là có thể sử dụng lực nhỏ nhất để đánh tan cô ta, nhưng khi cấp độ sức mạnh

của ngươi thấp hơn Auggie nhiều, Auggie hoàn toàn có thể dùng sức mạnh

tuyệt đối để chèn ép dạy ngươi cách làm người.

"Cái tên của Vẫn Lạc Thần Giáo kia là có chuyện gì xảy ra thế?"

Rasma tất nhiên đã tiếp nhận được tin tức của phân thân khác truyền đến.

"Hắn ta là một tên sát thủ, đêm nay gần như đã giết hết người nhà của Đại chủ

giáo đại khu thành phố York."

"A, là vì giá họa cho Hoang Mạc Thần..."

Lúc này, không gian sau lưng Rasma lại vặn vẹo một lần nữa, Auggie lại tiếp

tục xuất hiện lần nữa, cô ta trực tiếp hé miệng về phía sau lưng của Rasma,

dung nham kinh khủng đang vận động phái trong, sắp phun trào.

"Bộp!"

Rasma vỗ tay phát ra tiếng, Auggie phía sau người vào lúc này bỗng đứng yên,

bao gồm cả dung nham cực nóng trong miệng cũng không thể phun ra, vẫn đang

giữ ở trong miệng.

Rasma xoay người, bàn tay trái nhẹ giơ hàm dưới của Auggie lên, để miệng của

cô ngậm kín.

"Ô ô..."

Trong chốc lát, vị trí lỗ tai và lỗ mũi của Auggie đều phun ra khói đen nồng nặc,

giống như là một chiếc xe lửa đốt than đá đang kéo vang cái còi hơi.

Tay phải Rasma vốn là nắm thành đấm, nhưng lúc sắp chạm vào đầu của

Auggie, dừng lại một chút, cuối cùng vẫn buông lỏng nắm đấm ra, ngón áp út

và ngón tay cái tì vào nhau, búng một cái vào trán của Auggie.

"Tách!"

Một tiếng vang giòn vô cùng rõ ràng, nhưng đối với Auggie mà nói, tựa như là

có người đấm cả trăm cái vào trên đầu, không chỉ khiến cô ta bắn ra ngoài, còn

khiến cho ý thức của cô ta mơ hồ.

Nhưng mà lần này có một sự thay đổi, đó chính là thay vì rơi thẳng đứng xuống

thì biến thành một đường vòng cung.

Sau khi búng bay một con rồng Rasma xoay người hà hà hơi vào ngón tay của

mình, sau đó lắc lắc cổ tay của mình.

"Thật thú vị, cái tên kia lúc chạy trốn còn cố ý chạy tới nơi này là sao, thông

qua được một trận pháp dịch chuyển làm cầu nối à?"

"Đúng vậy, ngài nói không sai, ta nghĩ, hắn có thể là cảm thấy nơi này khu vực

chân không trong phạm vi thế lực của Thần Giáo chúng ta."

"Chân không?" Rasma cười ra tiếng, "Vậy lần sau ta phải dựng lên mấy cái bia

đá trong khu vực này, khắc lên hai chữ Cấm khu ở phía trên, để tránh sau này

còn có những con thiêu thân kia lao đầu tới."

"Chắc cũng không cần phải nghiêm trong như vậy..."

"Nghiêm trọng?" Vẻ mặt của Rasma biến đổi, hừ lạnh nói, "Hừ, nếu như người

bị bắt không phải con mèo kia mà là ngươi, ngươi thử suy nghĩ xem sẽ có

chuyện gì xảy ra."

Karen cảm giác được sự biến hóa trên cảm xúc của Rasma, sự biến hóa có vẻ

cứng rắn này, thường thường mang ý nghĩa là một sự làm nền mở đầu.

"Như vậy đi, ông nội ngươi đang còn ngủ, không có cách nào tỉnh lại, vậy ta

người cùng thế hệ với ông nội của ngươi, cũng chính là trưởng bối của ngươi,

dù sao cũng phải thay ông nội ngươi gánh vác một ít trách nhiệm, làm sao cũng

phải dạy bảo ngươi một chút, cái này cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi có thể hiểu

được chứ?"

"Thưa ngài, ta cảm thấy nhanh chóng giải quyết chuyện ở đây mới là việc quan

trọng nhất bây giờ."

"Lúc dạy bảo, cho dù xuất hiện một chút sự va chạm, bị thương một chút, chỉ

cần không nguy hiểm đến tính mạng, đều là đáng giá, đúng không?"

"Thưa ngài, ta cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm tiếp thu kinh nghiệm

và học tập, lãnh đạo cao tầng trong giáo đã bị chấn động bởi vì vụ ám sát này,

chúng ta nên..."

"Ngươi đồng ý, đúng không, dù gì thì bị thương, chịu một chút thiệt thòi mà có

thể đổi lấy sự tiến bộ thật sự, một một vụ mua bán vô cùng có lợi, đúng không?"

Karen trầm mặc, bởi vì anh ý thức được hai chuyện;

Chuyện thứ nhất, Rasma muốn dạy dỗ mình.

Chuyện thứ hai, ông ta thật ra không phải đang hỏi thăm mình, mà là đang trưng

cầu ý kiến của Dis.

Rasma nhẹ nhàng sờ lên một chiếc nhẫn trên ngón tay của mình, cười nói: "Con

rồng này không thích hợp để làm đối tượng luyện tập, cái tên sát thủ kia, bây

giờ đã bị thương, ngươi đi giải quyết hắn đi, ta đến chỉ điểm cho ngươi ra

chiêu."

"Cảm ơn ngài đã cho ta một cơ hội khó gặp như lần này, ta nhất định sẽ dùng

hết tâm trí để cảm ngộ cùng học tập."

"Ừm, rất tốt, xem ra ngươi đã vui vẻ tiếp nhận rồi, nghe thấy chưa, tiếp nhận rồi

đấy nhé!"

Nửa câu nói đằng sau nói rất lớn tiếng, tựa như sợ cái ông lão nằm trên giường

kia sẽ nghe không rõ ràng từ đó tạo thành hiểu lầm không cần thiết.

Nói trắng ra là, Rasma muốn dạy chút gì đó là thật, nhưng muốn mượn lý do

này để để cho cháu trai của người kia mặt mũi bầm dập bị thương khắp người,

cũng là thật.

Không dám liều với già, vậy cũng chỉ có thể tìm trẻ để tâm lý thăng bằng, nếu

không có trời mới biết lần này để cho mình đi cứu mèo, lần sau có thể bảo mình

đi cứu chó hay không!

Karen cực kỳ cung kính nói:

"Xin ngài hãy yên tâm, chờ lần này sau khi trở về ta nhất định sẽ truyền lại

những gì mà ngài đã dạy ta cho Wilker."

"Wilker? Ngươi biết Wilker?"

"A, xem ra ngài còn không biết, Wilker bây giờ là thuôc hạ của ta, là trợ thủ đắc

lực của ta, cậu ta vẫn luôn nói rằng mình có người thầy vô cùng ưu tú và xứng

đáng để ngưỡng mộ cả đời.

Lần này ngài chỉ điểm và dìu dắt ta ra sao, ta thề, sẽ trao lại gấp bội cho

Wilker."

Rasma trầm mặc.

Ông ta cực kỳ táo bạo!

Karen lại chủ động thúc giục nói: "Thưa ngài, bây giờ có thể bắt đầu chưa?"

"Chờ một chút, để ta đánh cho tên kia bị thương nặng hơn."
Bình Luận (0)
Comment