"Ta mượn cơ hội lần này, nhìn xem thực lực cụ thể và thiên phú của ngươi, sau
đó..."
Lời còn chưa nói hết, Auggie lại xuất hiện bên cạnh Rasma một lần nữa, lúc này
quần áo trên người cô ta đã sớm hư hại, xốc xếch, trên người đang bốc cháy một
ngọn lửa nóng rực.
"Ngài rốt cuộc là ai! Nhanh nói cho ta biết, ngài rốt cuộc là ai!"
Auggie phát ra một tiếng rống to, cả người lao về phía Rasma.
Xung quanh cơ thể Rasma xuất hiện một hàng rào chắn giống như lăng kính,
sức mạnh kinh khủng khi Auggie va chạm vào thậm chí không có cách nào
khiến cho hàng rào này rung động một chút nào.
Ngay sau đó, Rasma mở tay ra, sau khi chiếc nhẫn trên ngón tay phát ra một
luồng ánh sáng yếu ớt, biến thành một quả cầu sét màu tím.
"Ngươi cho rằng ta không để ý rằng ngươi là một con Băng Sương Cự Long,
lúc trước ngươi muốn phun ra hơi thở của rồng, dùng dung nham để hòa tan ta
xem như bỏ qua, lần này, dứt khoát để cho ngọn lửa cháy trên người mình.
Đây là đang cố gắng sử dụng năng lượng trái ngược với bản thân, sau đó lại
mượn nhờ ta tấn công, để phá vỡ phong ấn do tự Người Cầm Roi bố trí trên
người của ngươi để lấy được tự do?
A, ngươi không phải rất tò mò muốn biết ta là ai sao, ngươi cũng rõ ràng, ta là
người của Thần Giáo, cho nên sẽ không thật sự ra tay giết ngươi, vừa lúc ngươi
muốn lợi dụng ta trở thành cái chìa khóa để mở gông xiềng cho ngươi."
Lời nói của Rasma, để cho Auggie còn đang không ngừng lao về phía rào chắn
dừng lại, vẻ mặt vốn dĩ đang rất hung hăng dần dần thu lại, chuyển hóa thành vẻ
xấu hổ.
Cô ta giơ hai tay lên, bắt đầu lắc đầu, rất là vô tội mà nói:
"Ngài rốt cuộc đang nói gì đấy, tại sao ta không nghe hiểu gì thế?"
Karen ngược lại là cảm thấy có chút buồn cười, vị Auggie này quả thật giống
như lời cô ta đã nói, cô ta thật sự đã đặt trí thông minh ít ỏi của mình vào những
điểm quan trọng.
Chỉ có điều là trí thông minh nhỏ bé của cô dùng sai đối tượng, đương nhiên,
nếu như Rasma không che giấu thân phận của mình mà nói, cô ta cũng không
dám làm như thế.
"Không nghe hiểu được à?" Khóe miệng Rasma lộ ra một nụ cười mỉm.
"Đúng vậy, ta thật sự nghe không hiểu đâu, cảm thấy ngài nói chuyện thật là kỳ
quái."
"Khi ngươi ngoan ngoãn làm một con thú nuôi của Trật Tự Thần Giáo, ta tán
thành thân phận của ngươi, cũng có thể tha thứ cho sự làm càn của ngươi trong
một biên độ nào đó.
Nhưng khi ngươi không có ý định tiếp tục duy trì thân phận này của mình, có ý
đồ thoát ly khỏi Trật Tự Thần Giáo để lấy được cái thứ gọi là tự do, trong mắt
ta, sự tồn tại của ngươi đã trái với Trật Tự.
Cho nên, căn cứ theo Điều Lệ Trật Tự, bây giờ ta sẽ tiến hành trừng phạt
ngươi."
Auggie: "..."
Thân hình của Rasma biến mất, lập tức, hai tay và hai chân của Auggie bị một
sức mạnh vô hình, ngọn lửa vốn đang cháy trên người trong khoảnh khắc bị thổi
tan, nhưng rất nhanh lại cô ta triệu hồi ra một lớp băng để tiến hành phòng ngự,
chỉ là tầng băng vừa bao trùm, lại bắt đầu vỡ vụn.
Cô ta thế nhưng đang đối mặt với Đại tế tự tiền nhiệm.
Mặc dù phía dưới ánh sáng của Dis, Rasma có chút mờ nhạt, thậm chí có thể
nói có chút đáng thương, nhưng dù sao thì người kia cũng là Dis, bỏ qua sự tồn
tại của Dis, Rasma vốn là thuộc về thiên tài thật sự trong thời đại của mình.
Mà lại khác biệt với ngài Tahisen đó là, Rasma, rất hiểu cách chiến đấu.
Tất cả phòng ngự của Auggie trong thời khắc này hoàn toàn bị tan rã, thân hình
Rasma xuất hiện ở trước mặt cô ta, quả cầu sét màu tím, ép về phía ngực của cô.
Nếu như cân nhắc đến dáng người có lồi có lõm của Auggie, hành động kia của
Rasma làm cho người ta có chút mơ màng;
Nhưng sau một khắc, cùng với quả cầu sét tiến vào, máu thịt trên người Auggie
vào lúc này văng tung tóe ra, cái gọi là mơ màng, cũng không còn sót lại chút
gì.
Dù sao lúc này làm người đứng xem, trong lòng Karen chỉ có rung động, bởi vì
Rasma, đang ở ngay trước mặt mình, mở ngực mổ bụng…một con rồng.
Cơ thể rồng cường hãn, thì ra cũng sẽ yếu ớt như vậy, trong tiếng kêu thảm thiết
của Auggie, càng lộ ra sự hoảng sợ và tuyệt vọng.
Sự chênh lệch tuyệt đối trên mặt sức mạnh, thật sự có thể san bằng sự khác biệt
chủng tộc.
"Thưa ngài, ta sai rồi, thưa ngài, ta sai rồi!"
Auggie bắt đầu cầu xin tha thứ, nhưng Rasma cũng không để ý tới cô ta, vẫn
kiên trì nhét quả cầu sét kia vào trong người cô ta, sau đó ông ta mới lui lại hai
bước, rất là thờ ơ phủi tay.
"A a a!!!"
Tiếng kêu thê thảm đang không ngừng phát ra từ trong cổ họng của Auggie, làn
da của cô đang không ngừng bị pha tan, máu tươi đang không ngừng vẩy ra,
xương cốt của cô cũng đang liên tục rạn nứt;
Đây không phải là tổn thương duy nhất một lần, chỉ cần quả cầu sét kia còn ở
trong cơ thể cô ta, cô ta vẫn còn phải tiếp tục chịu đựng cực hình như thế này.
Thể phách của Long tộc để cho cô ta không lập tức tử vong, nhưng một số thời
điểm, sống không bằng chết là một sự hành hạ vượt qua cả cái chết.
"Tiếp theo tạm thời không còn việc của ngươi, để ta tìm cho ngươi một chỗ yên
tĩnh."
Rasma duỗi cánh tay ra, vung xuống phía dưới, Auggie lại rơi xuống dưới một
lần nữa, ngã vào trong một hồ nước phía dưới, hồ nước bắt đầu nhanh chóng kết
băng, sau đó mặt băng sau khi đóng băng đến một mức độ nào đó, lại toàn bộ nổ
tung, biến hóa như thế, đang diễn ra tuần hoàn từng lần từng lần một.
Điều khác biệt chính là, màu máu bên trong hồ nước, đang càng lúc càng đậm
hơn.
Karen cũng không thể không thừa nhận, phương thức chiến đấu của Rasma...
quả thật nhìn đã mắt hơn kiểu của ông nội.
Loại cảm giác đấm đá tinh xảo này, đủ để khiến cho bạo lực mang theo một loại
vẻ đẹp.
"Này nhóc, biết điều gì khiến ta tức giận nhất không?"
"Mời ngài chỉ giáo."
"Ta cực kỳ am hiểu việc đánh nhau, ta có tự tin, trong cùng cảnh giới, ta có thể
là mạnh nhất." Nói đến đây, Rasma thở dài thật sâu, "Nhưng ông nội ngươi, vẫn
luôn chèn ép ta trên cảnh giới."
Karen phụ họa nói: "Ông nội thật là quá đáng."
"Đúng vậy a, khi ta còn đang vì một mảnh vỡ Thần cách mà tiến hành cố gắng,
hắn đã ngưng tụ ra ba cái, cứ như đang cố ý nhục nhã ta vậy."
"Thưa ngài, ông nội ta chắc cũng không có ý vậy đâu..."
"Ừm, ngay cả nhục nhã ta thì hắn cũng chẳng muốn."
Karen: "..."
Rasma cúi đầu, nhìn phía dưới một chút, nói: "Con rồng này sẽ không chết,
nhưng hẳn phải để cho nó bị dạy dỗ một chút; mặt khác, mặc dù ta cũng biết
cách làm sao để xóa đi ký ức tương quan của một người, nhưng não của Long
tộc, mặc dù chiếm tỉ lệ cơ thể không cao, nhưng khổ người quá lớn, xóa đi trí
nhớ của nó thật sự là quá mệt mỏi.
Cho nên, dứt khoát cứ để cho linh hồn của nó bị sét đánh mỗi lần cố nhớ lại về
ký ức ngày hôm nay, như vậy cũng có thể mang lại hiệu quả tương tự với phong
ấn ký ức.
Ai dám xem xét trí nhớ của nó, thì để cho linh hồn của nó bị sét đánh tan đi."
"Thì ra là như thế này."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không xóa đi trí nhớ của ngươi, dù gì thì ông nội của
ngươi bây giờ cũng đang quan sát nơi này."
"À... Ta cũng không lo lắng về chuyện này."
"Ha ha..."
Biểu cảm của Rasma, trở nên có chút lạnh.