Valoti giơ tay phải lên, đưa bàn tay đặt trên trán mình.
Từ dưới chân của hắn, một lớp cát vàng bắt đầu bay lên xung quanh, không
ngừng rơi vào trên miệng vết thương để tiến hành bổ sung, giống như là một
nhà điêu khắc đang tu sửa bức tượng bị hư hại.
Rất nhanh, tất cả miệng vết thương trên người hắn đều bị bao phủ, khi bàn tay
của hắn buông xuống, những vị trí màu sắc không đúng trên cơ thể vào lúc này
cũng được điều chỉnh cho hài hòa.
Sau khi làm xong, giữa trán của Valoti xuất hiện một cái cái lỗ nhỏ.
"Bẹp!"
Một con vật màu đen giống như đĩa bò ra từ bên trong rồi rơi xuống, sau khi rơi
xuống biến thành một bãi nước mủ tanh hôi.
Ngay sau đó là con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư... Số lượng rất nhiều, đang
không ngừng rơi xuống.
Mãi cho đến khi dưới chân Valoti đã tạo thành một bãi bùn dơ bẩn, mới dừng
lại, cát vàng nhanh chóng lấp đầy cái lỗ trên trán.
Ngay sau đó, trong cổ họng Valoti phát ra một tiếng ho nhẹ, ngực chùn lên hạ
xuống, sự mệt mỏi trong đôi mắt được thu lại, chuyển hóa thành sự bình thản.
Cuối cùng, tay trái của hắn đưa xuống phía dưới, vị trí lòng bàn tay trái vỡ ra,
một thứ tinh thể màu đen vươn ra ngoài, giống như là một sợi dây leo mọc ra,
chờ đến khi kéo dài ra tới một mức độ nhất định bắt đầu uốn lượn thực chất hóa,
tạo thành một thanh đao màu đen.
Vị trí cánh tay phải, xương cốt bắt đầu lồi ra, một lớp vật chất dính như bị bài
tiết ra ngoài, bao trùm toàn bộ cánh tay phải.
Valoti giơ thanh đao lên, đập vào trên cánh tay phải của mình.
"Keng!"
Tiếng vang trầm nặng truyền ra, đây là đang nhắc nhở người ở phía đối diện,
bên hắn đã chuẩn bị kỹ càng.
...
Pall cảm khái nói: "Cái tên này, ý chí chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu và tâm
tính chiến đấu, đều thật sự là đứng đầu."
Hành động ngay từ đầu của Valoti, là sửa chữa cơ thể của mình; hành động tiếp
theo, là cắt đứt vết thương trên linh hồn.
Hắn không chút do dự mà lựa chọn phương thức có tác dụng phụ lớn nhất, tiêu
hao tương lai phát triển của cơ thể và linh hồn để cho bản thân mình lúc này cố
hết khả năng duy trừ một trạng thái ổn định nhất.
Đây là một cái lựa chọn rất sáng suốt, cũng là một cái lựa chọn cực kỳ khó
khăn, bởi vì phần lớn người trong lúc trước mắt vẫn còn hy vọng, đều rất khó để
bỏ qua tương lai mà được ăn cả ngã về không.
Rasma nhẹ nhàng đung đưa bút lông ngỗng trong tay, trêu chọc nói: "Xem ra,
hắn biết rõ ta không phải là Tahisen."
Pall liếc mắt nhìn Rasma, nói: "Hắn cũng không phải kẻ điếc, vừa nãy ta vừa hô
lên Rasma nhiều lần như vậy, hắn làm sao có thể không nghe thấy."
"Nhưng người nào có thể thật sự thong dong mà chịu chết chứ, ít nhiều vẫn sẽ
giữ lại một tia hi vọng."
"Đúng." Pall nhẹ gật đầu, "Ta không tin hắn không biết cái tên Rasma này đại
diện cho cái gì, nhưng hắn vẫn luôn không dùng danh xưng kia đối với ngươi,
chứng minh trong đáy lòng của hắn vẫn là có giữ lại một chút tưởng niệm."
Xem như là người trong giới giáo hội, phần lớn người cũng không có khả năng
nhớ kỹ tên của tất cả những người đứng đầu, nhưng phần lớn người, đều có thể
biết được tên của Đại tế tự Trật Tự Thần Giáo.
Bởi vì Trật Tự Thần Giáo, là Thần Giáo đứng đầu đương thời.
Thế nhưng mà, Valoti cũng không kinh ngạc mà hô lên với Rasma: "Cái gì,
ngươi là Đại tế tự tiền nhiệm của Trật Tự Thần Giáo?"
Pall cảm thấy, nội tâm của Valoti, chắc chắn là sẽ vô cùng đắng chát.
Trên đời này, sát thủ ưu tú giống như hắn vậy, thật sự không nhiều; đồng thời,
sát thủ xui xẻo giống như hắn, thật sự cũng không nhiều.
Chạy đến trên địa bàn của người ta, đâm giết cả nhà lãnh đạo cấp cao của đại
khu người ta, sau đó đâm thẳng vào trước mặt của lãnh đạo cấp cao tiền nhiệm
của Thần Giáo.
Người khác đều là sau khi bắt ngạt người nhỏ, thì sau đó sẽ đi tìm người lớn
hoặc lão để hỗ trợ lấy lại danh dự;
Hắn là bước một bước đúng chỗ, khi dễ người nhỏ thì lập tức chủ động chạy
đến trước mặt người lớn để thông báo.
Thật ra, nếu như Valoti dứt khoát giết chết tất cả mọi người trong Nhà Tang Lễ,
hắn bây giờ cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế này, nói trắng ra là bởi vì
lòng tham lam của mình.
Hắn nhất định phải ôm Pall theo để chạy trốn, lại bởi vì ôm Pall theo, bị Karen
dẫn theo Băng Sương Cự Long định vị rồi đuổi theo suốt một quãng đường,
cuối cùng bất đắc dĩ lựa chọn con đường chạy trốn cuối cùng;
Hắn vốn là có cơ hội ở lại Wien mà chơi trò bịt mắt trốn tìm cùng với lực lượng
của Trật Tự Thần Giáo, nhưng nhất định phải ôm mèo theo mà chạy.
Nếu như hắn không phải ôm mèo, là là những vật khác, lúc đến nơi này cũng sẽ
không có gì xảy ra.
Mặc dù nơi này là Cấm khu, nhưng chỉ là nhằm vào lực lượng của Trật Tự Thần
Giáo mà không cho tiến vào, người của Thần Giáo khác, là có thể ra vào như
thường lệ, xem như hắn xoẹt ngang qua trên trời, cũng chỉ xem như xoẹt qua
thôi.
Dis sẽ không phản ứng hắn, hắn cũng không có gì đáng giá để Dis phản ứng;
Rasma nhiều nhất là ngẩng đầu nhìn một chút, ông ta cũng không liên hệ với
bên ngoài nên cũng sẽ không biết cái người này là tội phạm truy nã của Trật Tự
Thần Giáo, ông ta hẳn là sẽ tiếp tục uống rượu nho ăn cá trích đóng hộp.
Có lẽ, đây là vận mệnh đi.
Cho dù chính hắn lúc bắt Pall cũng tự nhủ như thế: Ta cảm thấy trái tim đang
đập nhanh.
"Bây giờ ta cảm thấy ta còn chưa khiến cho Valoti đủ suy yếu, nhưng bây giờ có
vẻ cũng không thích hợp lại để ngừng ra tay rồi, nếu không sẽ lộ ra sự quá thiếu
trang trọng, muốn xem được trình độ thật sự, vẫn cần phải có độ khó và nguy
hiểm thích hợp."
Pall nói: "Ta đề nghị ngươi có thể đánh cho hắn nằm co giật trên mặt đất, sau đó
để Karen đi chặt một đao cuối cùng, như vậy mọi người đều cực kỳ vui vẻ."