Số 13 Phố Mink

Chương 1889

Valoti nói: "Vậy ngươi có muốn để cho cuộc tỷ thí này trở nên càng thú vị hơn

một chút, ví như thỉnh cầu vị kia trong một khoảng thời gian tiếp theo, không

được can thiệp vào tiến trình quyết đấu của chúng ta?"

Karen lắc đầu một lần nữa, nói: "Người muốn chết là ngươi, không phải là ta."

"Vậy ngươi sẽ không cảm thấy chiến đấu như thế này sẽ rất nhàm chán kia, vị

kia bất cứ lúc nào đều có thể ra tay can thiệp ta, xem như ta có thể đánh bại

ngươi, cũng không cơ hội gì để có thể giết chết ngươi, ngươi đã đứng ở thế bất

bại."

Karen hỏi ngược lại: "Đúng vậy đấy, như thế này không phải rất tốt sao?"

"Ta cảm thấy thế này cũng không phù hợp thẩm mỹ của ta, chỉ là, ta không nghĩ

tới, thẩm mỹ của ngươi cũng thấp như vậy, ai."

"Những người trong nhà của Đại chủ giáo cũng có thực lực thấp hơn ngươi,

ngươi không phải cũng đã giết sao, còn cần phải dùng phương pháp đánh lén,

thần bộc nhà ta, không phải ngươi cũng giết sao, cũng là dùng phương pháp

đánh lén?

Thực lực của hắn so với ngươi thì thấp hơn nhiều như vậy, ngươi vẫn giết hắn,

sau khi giết xong còn vẽ lên một đóa hoa hồng.

Chỉ bằng con người như ngươi, cũng xứng mà nói với ta về thẩm mỹ sao?"

Karen vung thanh kiếm Diamance, để mũi kiếm chỉ về phía Valoti:

"Tìm đến nhà ta, giết người của ta, bắt đi người nhà của ta, ngươi còn muốn tìm

cơ hội sống từ chỗ của ta sao?

Ta cho ngươi biết thẩm mỹ của ta là cái gì, đó chính là trước hết để cho ngươi

trở thành vật để ta luyện tập, vừa lúc sau khi ta thăng cấp Phán quyết quan đến

giờ vẫn không có cơ hội đánh một trận để thích ứng với cảnh giới của mình,

cuối cùng, để cho ngươi có bao nhiêu uất ức thì chết trước mặt ta uất ức bấy

nhiêu."

Nói đến đây, Karen hô về phía Rasma bên kia:

"Đại tế tự, ngài chú ý thêm một chút, đừng có chợp mắt."

Lúc Karen hô lên "Đại tế tự", hai mắt Valoti nhắm chặt, bởi vì hắn biết, sau khi

kêu danh xưng này ra, cũng có nghĩa rằng một điểm hy vọng cuối cùng mà hắn

cẩn thận từng li từng tí giữ lại kia cũng bị bóp tắt.

"Ta có lẽ không thể giết chết ngươi, nhưng ngươi muốn dùng ta làm vật để

luyện tập, ta có thể tranh thủ khắc tên của ta lên trên xương của ngươi."

"Ta sẽ đem xương đầu của ngươi mang về, đặt ở trước mặt thuộc hạ của ta làm

lư hương, đây chính là một loại phương pháp cúng bái mới mà ta phát minh."

"Tốt, vậy thì ta sẽ đổi một phương thức khác để luyện tập với ngươi, chỉ dùng

thuật pháp mà so đấu đi."

Lúc trước hai người chiến đấu giống như là quyết đấu giữa sát thủ và chiến sĩ,

hiện tại, Valoti chuẩn bị sửa đổi, hắn không sợ Karen không đáp ứng, bởi vì

Karen không phải muốn chiến thắng hắn, mà là muốn dùng hắn làm đá để mài

dao.

Đương nhiên, nếu chỉ đơn thuần là so đấu bằng thuật pháp, thật ra thì hệ số

nguy hiểm sẽ càng lớn, người ngoài đến lúc đó càng khó có thể can thiệp hơn,

cũng rất dễ dàng để lại ảnh hưởng cả đời.

Valoti mở hai tay ra, thanh đao trên tay trái của hắn bắt đầu hòa tan, ngay sau

đó, cơ thể của hắn cũng bắt đầu hòa tan.

Vùng đất bốn phía, một lần nữa hóa thành cát trên phạm vi lớn, nhưng lần này

rõ ràng không giống lần trước, vốn dĩ bọn chúng là nguyên vật liệu để lợi dụng,

bây giờ, thì ngưng tụ thành một bộ phận cơ thể Valoti.

Lúc này cơ thể Valoti đang dần dần trở nên khổng lồ, một tiếng gầm thét ngỡ

như là từ một con hung thú, phát ra từ vị trí lồng ngực của hắn, ngay lập tức,

từng trương bộ mặt người và mặt thú, bắt đầu chui ra từ trên ngực, cánh tay và

trên đùi của hắn.

Một màn tương tự như vậy, Karen đã từng nhìn thấy lúc ở trên Hỏa đảo, là hình

thái cuối cùng mà tên thanh niên lưng còng kia thể hiện ra.

Tên thanh niên lưng còng kia đã từng đến Nơi chôn cất của Thần, bị một vài thứ

bên trong bám vào trên linh hồn và ý thức, biến thành một vật dẫn mà quay trở

về.

Nhưng điểm không giống với tên thanh niên lưng còng kia đó chính là trên

người của Valoti mặc dù cũng xuất hiện hiện tượng hỗn tạp, nhưng cũng không

lộ ra vẻ hỗn loạn.

Bởi vì kẻ trước thì bị ép buộc trở thành vật dẫn, kẻ sau thì là chủ động dung

hợp.

Đây chính là phương thức tu hành của Thần Vẫn Lạc, giống như việc Thần linh

mà bọn hắn thờ phụng đi vận chuyển xử lý thi thể của những Thần linh khác

vậy, bọn hắn tất nhiên là muốn lấy được thứ gì đó từ trên thi thể.

Bên nửa mặt phải của Valoti bắt đầu nhô lên, biến thành gương mặt của một

người phụ nữ, người phụ nữ kia mở ra một con mắt của mình nhìn về phía

Karen, ánh sáng màu tím khuếch tán ra với tốc độ đáng sợ, bắt đầu làm méo mó

tất cả cảm giác của Karen.

Trong chốc lát, Karen chỉ cảm thấy trời đất xung quanh mình đang xoay cuồng,

tình trạng này càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

...

Pall hoảng sợ nói: "Con Mắt Lạc Lối của Nữ Thần Lenneth, hắn ta dung hợp thi

thể thần quan cấp cao của Lenneth Giáo."

Rasma tất nhiên không cảm thấy ngoài ý muốn đối với "Kiến thức rộng rãi" của

Pall, bình luận: "Con Mắt Lạc Lối có được năng lực làm cho nhận thức trở nên

méo mó, không phải huyễn thuật, cũng không phải tinh thần lực, mà là thông

qua sự ảnh hưởng lên hoàn cảnh xung quanh, tạo thành vòng xoáy lạc lối tác

dụng lên trên người của đối phương.

Loại con mắt này lúc bắt đầu tế luyện sẽ vô cùng gian nan và chậm chạp, nhưng

một khi tế luyện thành công, so sánh với huyễn thuật và tinh thần lực thì càng

khó mà phòng ngự hơn."

"Bé Rasma, ngươi nhanh đi lên mà chặt tên kia ra đi, chúng ta kiểm tra từng

mảnh thi thể, chắc chắn có thể lấy ra được không ít đồ tốt."

"Sao vậy, lo lắng à?"

"Không có, ta chỉ là sợ đồ tốt bị làm hỏng."

Rasma ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói chuyện, âm thanh của ông ta, trở nên có

chút lớn, chấn động đến nỗi Pall nhịn không được mà che kín hai lỗ tai của

mình.

Âm thanh của Rasma, cũng truyền tới hai người trong cuộc chiến.

"Nếu như Karen đủ thông minh mà nói, bây giờ nên sử dụng thuật pháp phạm

vi lớn để bao trùm hoàn cảnh xung quanh, sau đó cách mỗi một đoạn thời gian

thì thi triển một lần, giảm thiểu ảnh hưởng của Con Mắt Lạc Lối xuống mức

thấp nhất, như vậy thì trong lần giao chiến kế tiếp mới không chịu áp chế quá

lớn."

Valoti: "..."

Karen cũng sửng sốt một chút, khóe miệng lập tức xuất hiện ý cười; thì ra vị

Đại tế tự tiền nhiệm này, cũng không phải là một người quá nghiêm túc nhỉ.

Pall thì bất mãn nói: "Bé Rasma, ngươi muốn làm cho ta điếc à!"

"Khục..." Rasma lại ho khan một tiếng, "Tối hôm qua đi ngủ đá chăn mền rớt

xuống đất, hơi cảm một chút, nói chuyện khó tránh khỏi hơi khàn giọng."

Pall liếc mắt nhìn Rasma, nói: "Cậu ta còn không phải học trò của ngươi đâu!"

"Ta đang dạy nó làm việc, hắn chính là học trò của ta."

"A, vậy ngươi hãy xem đi."
Bình Luận (0)
Comment