Số 13 Phố Mink

Chương 1893

Vô số thô tục, vô số oán giận, vô số cảm xúc, Valoti muốn biểu đạt, nhưng lại

giống như là đã quên đi phải biểu đạt chúng ra như thế nào.

Vì cái gì ngài còn muốn xuất hiện, vì cái gì ngài còn muốn đến bảo vệ hắn, vì

cái gì ngay cả một chút xíu thời cơ ngài cũng không cho ta?

Ngài mù sao, không nhìn thấy linh hồn của ta đang bị Ngọn lửa Ánh Sáng thiêu

đốt sao, nó đang rực cháy dữ dội đến vậy!

Ngài thế nhưng là Đại tế tự tiền nhiệm của Trật Tự Thần Giáo mà!

Rasma xuất hiện, báo hiệu rằng cuộc quyết đấu không công bằng này, sắp được

vẽ lên một dấu chấm tròn kết thúc không công bằng.

Bởi vì ô uế ảnh hưởng đối với một người rất lớn, cho dù cuối cùng sẽ không ảnh

hưởng đến tính mạng, cũng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của một người.

Rasma có thể nhìn xem Karen bị đánh cho đầu rơi máu chảy trọng thương

không đứng dậy nổi, nhưng ông ta không thể nhìn Karen gặp phải tổn thương cả

một đời không thể khôi phục, cái này không phải là tiêu chuẩn mà ông ta đề ra,

mà là giới hạn mà Rasma đặt cho ông lão đang nằm trên giường kia có thể tiếp

nhận được.

Nhưng mà, không đợi Rasma ra tay, Karen đã thu hồi tất cả phòng ngự quanh

người, sử dụng ngọn lửa Ánh Sáng vốn không còn bao nhiêu đang ngăn cản ô

uế ở phía ngoài, toàn bộ hội tụ về phía linh hồn của Valoti, gia tăng tốc độ tử

vong của hắn.

Mà mình, thì trong nháy mắt nguồn ô uế bao phủ, không, là ngâm vào bên

trong!

Lúc này con mắt của Rasma trừng to,

Trong chớp nhoáng này tâm tình của ông ta hoàn toàn mất khống chế,

Mắng to về phía Karen:

"Cái tên súc sinh này!!!"

Rasma thậm chí hoài nghi, cái thằng nhóc này không phải là đã nhận phải sự

kích thích gì đó từ trong Trật Tự Thần Giáo như gặp phải quá nhiều đãi ngộ

không công bằng và chèn ép, kết quả cố ý thừa cơ hội này dứt khoát dùng mạng

của mình lôi kéo Trật Tự Thần Điện cùng chôn cùng với nó!

Nhưng rất nhanh, khi Rasma chuẩn bị ra tay tranh thủ thời gian loại bỏ những ô

uế này, ông ta chợt phát hiện Karen vẫn như cũ không coi ai ra gì mà đứng

chính giữa nguồn ô uế, trên mặt của anh, không nhìn thấy bất cứ sự đau đớn

nào.

Mà một màn này, cũng bị Valoti nhìn thấy được, hắn cảm nhận được một sự

miệt thị.

Đầu hôm, hắn là sát thủ tiêu diêu tự tại, một người dám ám sát Đại chủ giáo của

Trật Tự Thần Giáo;

Sau nửa đêm, hắn buồn cười ngu xuẩn, giống như là một bãi đất sét sau khi bị

người tùy ý xoa nắn biến hình, lại tiện tay ném vào trong rãnh nước bẩn bên

cạnh.

Bây giờ hắn có thể tiếp nhận nhịp tim đập nhanh của vận mệnh, nhưng kết cục

thật sự, lại là nhục nhã, nhục nhã và nhục nhã!

Trong vòng xoáy ô uế, rất nhiều bộ mặt người và mặt thú đang tiến hành dẫn dắt

linh hồn của Karen, nhưng những thứ này, so sánh lúc cơn đói phát tác, thật sự

là kém xa quá nhiều.

Cơ thể của mình, bị Ranedal cải tạo, còn hấp thu thần cốt của Nữ Thần Ám

Nguyệt; linh hồn của mình, vẫn luôn đối kháng với sự phản phệ của quy tắc

Trật Tự;

Những ô uế trước mặt này, thật sự cũng không xem vào đầu

Thiên Mị lúc trước bị thương bắt đầu cực kì hưng phấn bay ra, há to miệng nuốt

lấy những thứ hỗn tạp linh tinh này, đây đều là chất dinh dưỡng đối với nó, nó

cũng không cần lo lắng mình sẽ bị phản phệ, dù sao sau khi ăn nào thì có thể

chạy về trong cơ thể Karen để tiêu hóa.

Karen thì chậm rãi giơ cánh tay của mình lên, mở ra bàn tay hướng lên trên.

Ngọn lửa Ánh Sáng cực nóng ngưng tụ ra một bàn tay khổng lồ, cùng với bàn

tay của Karen nắm chặt, bàn tay Ánh Sáng to lớn kia nắm chặt lại, Valoti ở

trong khu vực trung tâm, giống như là một con muỗi, bị triệt để bóp nát!

Hạ cánh tay xuống, ngọn lửa Ánh Sáng tiêu tán, nguồn ô uế tiêu tán, gió cũng

dừng lại xuống, chỉ còn lại ánh trăng trên trời, vẫn soi rọi như cũ.

Thiên Mị ăn quá no, mắt trái sáng đỏ, mắt phải sáng xanh, trên người càng là đủ

màu phát ra rực rỡ, hiển nhiên là ăn vào biết bao những thứ tạp nham, hài lòng

trở lại thân thể của Karen.

Một trận đấu này, cực kỳ không công bằng, nhưng Karen đánh cũng rất dễ chịu,

không chỉ xem như hoàn thành rèn luyện cảnh giới mới, còn có rất nhiều thu

hoạch kèm theo.

Nếu như muốn so sánh, dùng Thuật pháp quan Zich làm ví dụ, lúc trước mình

vốn không có chút khả năng nào để đối kháng với hắn, cũng chính là dựa vào

ngay lúc đó cục diện đặc biệt mới có thể để cho mình dùng Ngọn Giáo Trừng

Phạt để tấn công giống như gãi ngứa hắn;

Mình bây giờ, mặc dù là Phán quyết quan, lại có thể thông qua cận chiến, thuật

pháp và nhiều loại phương pháp để dễ dàng giết chết Zich.

Trên người mình có quá nhiều món trang sức, "Tín ngưỡng" cũng quá nhiều,

những thứ này đều sẽ dẫn đến việc tăng cao cảnh giới rất khó và chậm chạp,

nhưng cũng vì vậy mỗi lần tăng cao thêm một cấp, vậy những "Vật trang sức"

này có thể phát huy ra hiệu quả tăng cường càng lớn hơn.

Ngay cả loại người dung hợp thi thể như Valoti lúc so đấu thủ đoạn với mình,

cũng không chiếm được bất cứ lợi ích nào.

Tóm lại, muốn cảm tạ Rasma đang tạo ra cho mình loại cơ hội luyện tập có thể

nói là xa xỉ này.

Rasma đáp xuống, đứng ở bên cạnh Karen, ánh mắt băn khoăn trên người Karen

một lần, sau khi xác nhận đối phương không có gặp bất cứ ảnh hưởng nào từ ô

uế, ông ta không phải yên lòng, mà là trái tim kia, lại bị treo lên cao hơn.

Bởi vì điều này có nghĩa trên người của tên này, còn có càng nhiều bí mật

không có để lộ ra trước mặt mình.

"Mang con rồng cái kia rời đi nơi này, nhận lấy khen thưởng của Thần Giáo đi."

Về chuyện thu học trò, trực tiếp không đề cập nữa.

Karen không nhúc nhích.

Lúc này, Pall chạy xuống từ trên sườn núi, vừa co giò chạy vừa mắng: "Rasma

thối tha, ngươi đi xuống sao không mang ta đi theo cùng, không biết chân ta

ngắn nên chạy xuống cực kỳ tốn sức sao!"

Rasma tiếp tục nói: "Con rồng này bị ta phong ấn ký ức hôm nay, cao tầng của

Thần Giáo khi điều tra cái sự kiện này sẽ biết là do ta làm, nơi này trước mắt là

khu vực cấm kỵ của Thần Giáo, cho nên sẽ không liên lụy đến con mèo này,

ngươi chỉ cần yên tâm lĩnh công."

Karen vẫn không nhúc nhích.

Rasma mở miệng hỏi: "Thế nào, ngươi còn có chuyện gì sao?"

Karen xoay người, mặt hướng về Rasma,

Mỉm cười nói:

"Cha xứ, ta muốn về thăm nhà một chút."
Bình Luận (0)
Comment