Trong phòng khách có một mùi vị quen thuộc, sảnh viếng tang, bục để quan tài,
ghế sô pha, sách giới thiệu về các loại quan tài đặt trên bàn trà.
Mình rời nhà lâu như vậy, nhưng nhà, có vẻ vẫn giữ nguyên bộ dáng ban đầu.
Nếu như tiến hành phân chia cuộc đời của mình thành từng đoạn mà nói, như
vậy ở cái thế giới này, giữa hai khoảng thời gian ở thành phố La Giai và Wien,
có một đường ranh giới rất rõ ràng.
Karen không có đánh thức người nhà, mà là yên lặng bước lên cầu thang đi tới
lầu hai, đi vào phòng bếp, thuận tay bố trí ở cửa phòng bếp một cái kết giới.
Pall có vẻ cũng hiểu ý của Karen, nhảy từ trên bờ vai xuống dưới.
Karen mở tủ lạnh ra, lấy nguyên liệu nấu ăn, nguyên nhân bởi vì người nhà tổ
chức tang lễ có thể sẽ yêu cầu cung cấp bữa ăn nhẹ, cho nên trong nhà chuẩn bị
nguyên liệu nấu ăn tương đối phong phú.
Sau khi rửa tay kỹ lượng, Karen bắt đầu trộn nhân bánh, sau đó bắt đầu vò bột.
Bởi vì thể chất được tăng cường cho nên bây giờ làm những công việc này, hiệu
suất rõ ràng cao hơn.
Tiếng vang "Phanh phanh phanh" trầm trầm vang lên liên tục để Karen cảm
thấy cực kỳ vui vẻ, bởi vì trong đầu của anh bây giờ đã hiện ra cảnh tượng mọi
người dùng bữa.
Chuẩn bị bột cần một chút thời gian, Karen đi ra phòng bếp, vừa lúc trông thấy
cái chuông mình gắn ở phòng bếp lúc trước vẫn còn ở đó.
Nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng sờ lên, muốn kéo nó một chút nhưng lại
không muốn để nó phát ra âm thanh.
Lập tức, Karen đi tới bên trong phòng của cô Winnie, cô Winnie đang ngủ say.
Tiếng bước chân của Karen rất nhẹ, gần như không thể nghe, là đội trưởng đại
đội hành động của Đòn Roi Kỷ Luật, khi anh không muốn bị người bình thường
phát hiện, người bình thường vốn không thể nào phát hiện ra.
Đứng trong phòng ngủ của cô Winnie một hồi, Karen đi ra, tiến vào trong một
phòng khác, đây là phòng của Minna và Chris.
Hai cô gái đều che kín chăn mền, ngủ rất say.
Có chút đáng tiếc, lần này về nhà hoàn toàn là sự biến hóa bất ngờ ngoài dự
tính, cho nên chắc chắn không có chuẩn bị quà tặng.
Karen đưa tay mò vào trong túi thần bào, trong túi chỉ có Rael và phiếu điểm.
Phiếu điểm là không thể nào đưa được, người bình thường lấy nó cũng vô dụng,
về phần Rael... Mặc dù ở Ruilan nó thuộc về ngoại tệ, nhưng vẫn có thể sử dụng
rất dễ dàng.
Do dự một chút, Karen chỉ có thể cười khổ lựa chọn áp dụng một loại phương
thức mộc mạc nhất, móc ra một nghìn Rael tiền giấy, để vào trong túi áo khoác
treo trên móc áo của Chris và Minna.
Mình bây giờ, thật đúng là giống như là một ông già Noel, mà lại là một ông già
Noel có thái độ làm việc vô cùng qua loa.
Sau khi bỏ tiền vào xong, Karen lại đến gần một chút, cẩn thận nhìn xem hai
đứa em họ của mình.
Nữ dậy thì sớm hơn nam, Minna tươi vui và Chris hay xấu hổ, so với lúc trước
mình rời nhà và bây giờ có sự khác biệt rất lớn.
Đi ra khỏi phòng của hai đứa em gái, Karen đi vào phòng ngủ của chú Mason.
Thím Mary đang nằm một mình ở trên giường, mặc đồ ngủ, nghiêng người, hai
chân kẹp lấy mền, hai tay ôm gối, nằm nghiêng ở trên giường với một góc bốn
mươi lăm độ, hơn nữa còn có thể nghe được âm thanh của tiếng mài răng.
Rất khó tưởng tượng, ban ngày thím nhìn cực kỳ diễm lệ và rung động lòng
người, tướng ngủ thế mà kém như vậy.
Trách không được lúc trước thím đã nói rằng không khinh thường chú Mason
lúc trước đầu tư thua sạch gia sản, bởi vì chú Mason lúc trên giường để thím rất
hài lòng.
Lúc đó Karen nghe nói như thế còn tưởng rằng là thím đang nói đùa một câu
không phù hợp đối với mình, bây giờ xem ra, là mình nghĩ sai.
Lại xem xét việc thím bỗng nhiên xoay người một cái, chân còn vô thức đạp
sang kế bên, vừa tiếp tục nghiếng răng vừa ngủ tiếp, thật sự khâm phục chú, ban
ngày lái xe tang mà tinh thần vẫn còn phấn chấn.
Nhưng mà đêm nay chú Mason không về nhà sao?
Không thể trông thấy chú Mason, Karen vẫn còn có chút thất vọng.
Lúc chuẩn bị quay người rời đi, Karen để ý đến dưới giường có một cái chày
cán bột, lúc trước mình không thấy nó ở trong phòng bếp, thì ra là ở chỗ này.
Thím đem chày cán bột để ở đây là vì...
Karen nhặt chày cán bột lên, sau khi rời khỏi phòng ngủ của chú thím thì đưa nó
bỏ vào phòng bếp, sau đó đi đến lầu ba.
Pall đang ngồi ở phía trên bệ cửa sổ lầu ba, một trăm năm trước tới nay, nơi này
là vị trí mà cô quen thuộc nhất.
Trông thấy Karen đi tới mở ra cửa phòng ngủ của mình, Pall nhịn không được
cười nói:
"Ha ha, Karen, cậu có cảm giác bây giờ mình giống như là vong hồn phiêu đãng
về nhà, thăm hỏi người thân của mình?"
Karen sau đó có chút suy tư cũng không thể không gật đầu nói: "Thật đúng là
rất giống."
Đi vào phòng ngủ lúc đầu của mình, ở trên cái giường mình còn để ga mền sạch
sẽ, Lunt thì tiếp tục ngủ ở trên cái giường lò xo kia.
Karen đến gần, đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt của Lunt, đứa em trai họ này
của mình ngủ giống như là heo chết, ngược lại là hoàn toàn không cần lo lắng
sẽ đánh thức nó.
Lúc bước ra khỏi phòng ngủ của mình đi đến phòng ngủ của ông nội, Pall cũng
nhảy xuống bệ cửa sổ đi theo, chờ Karen mở cửa phòng ngủ ra, Pall là người
đầu tiên chạy vào, nhảy lên giường.
Một ông lão đang nằm ở trên giường, cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi gần như
không nghe được nhịp đập tim và hô hấp của ông ấy.
Nhưng chính là ông lão này, lấy sức một mình, để toàn bộ thành phố La Giai,
Ruilan, biến thành cấm khu bên trong khu vực chân không của Trật Tự Thần
Giáo.
Karen đã tưởng tượng rất nhiều lần về cảnh tượng khi mình trông thấy Dis lần
nữa, nhưng anh không nghĩ tới, mình sẽ bình tĩnh như vậy.
Không có rơi lệ, tâm trạng không chập chờn, không có vội vã nắm lấy tay Dis,
kể ra những gì mình đã trải qua trong thời gian qua.
Pall trên giường thỉnh thoảng dùng vuốt mèo vuốt ve tóc Dis, Karen thì đi đến
trước của sổ, mở cửa sổ ra, tiếp đó, càng rất tự nhiên lấy một gói thuốc ra từ
trong túi, rút một điếu, ngậm vào bên trong miệng.
"Cạch!"
Bật lửa châm thuốc