Số 13 Phố Mink

Chương 1905

Bước xuống một bước, Karen phát hiện Auggie trong lồng ngực của mình đã

biến mất không thấy đâu;

Lại bước xuống thêm một bước, Pall trên bờ vai của Karen cũng không thấy;

Bước đến bước thứ ba, bốn phía trong nháy mắt trở thành một vùng trắng xóa,

quần áo trên người Karen và những thứ khác như đại kiếm tất cả cũng đều

không thấy, cơ thể của mình hoàn toàn trần truồng.

"Không cần căng thẳng, bây giờ ngươi đang ở trong gương." âm thanh của

Marvalho truyền đến, "Chúng ta cần tiến hành một lần kiểm tra cơ sở, sẽ không

lâu, cũng sẽ không quá phiền phức, xin ngươi phối hợp."

"Được."

"Đợi chút nữa cần ngươi buông lỏng phòng ngự tinh thần của mình ra, chúng ta

cần tiến hành thăm dò không gian ý thức của ngươi."

"Được rồi."

Cơ thể trần truồng đứng ở chỗ này, trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên,

không có quần áo làm phụ trợ, giống như biểu hiện tư thế gì thì nhìn cũng có vẻ

lạ, thậm chí ngươi sẽ quên rằng bình thường mình đứng như thế nào.

Karen ngồi xuống, cúi đầu, ngón tay hai bên đan vào nhau.

...

"Tới đi, chúng ta lựa chọn thế nào đây?"

"Oẳn tù tì?"

"Được, oẳn tù tì."

Marvalho thấy cảnh này, khóe miệng lộ ra ý cười.

Ba cái lão già này là viên chức trong Phòng hồ sơ của Thần Điện, bọn họ không

biết chiến đấu, nhưng bọn họ đều có một đặc điểm, đó chính là tinh thần lực vô

cùng mạnh mẽ, bằng không bọn họ căn bản cũng không có biện pháp ứng phó

những hồ sơ kinh khủng đến nỗi làm cho người khác choáng váng kia.

"Ngài Marvalho, ngài có muốn tham gia cùng không?" Một ông lão hỏi

Marvalho.

"Không được." Marvalho mỉm cười từ chối, "Ta chờ đám người các ngươi kết

thúc."

Marvalho không phải tới đây chỉ vì Karen, bởi vì sau khi bọn họ kết thúc một

đợt này, còn có một đợt khác của mình.

Có điều, chờ sau khi vòng này của mình trôi qua, hắn ta có thể dẫn Karen đi dạo

một vòng trong Thần Điện.

Ừm, những ngôi sao phía trên kia chắc chắn là không thể đi, nhưng phía dưới

trái lại thì có thể tùy tiện một chút, hắn vẫn luôn rất nhớ trải nghiệm lúc ở trên

Hỏa đảo uống rượu và tán gẫu cùng với Karen.

Trong mắt của Marvalho, đây chính là một quá trình mang tính hình thức.

Ba ông lão oẳn tù tì kết thúc, ông lão chiến thắng đầu tiên lựa chọn Pall, ông lão

thứ hai lộ ra nụ cười nhìn ông lão thứ ba, lựa chọn Karen, người cuối cùng vẻ

mặt bất đắc dĩ chỉ có thể đi đối mặt với con rồng kia

"Để ta tới trước đi, ta nghĩ chắc ta sẽ nhanh nhất."

Một ông lão nhắm chặt hai mắt.

Một lát sau, ông ta bắt đầu liếm bờ môi của mình, giống như là đang nói mơ mà

bắt đầu nói:

"Hương vị của con cá này coi như không tệ, cá thế mà còn có thể chế biến như

thế."

"A, con này có hương vị càng tốt hơn, ta thích hương vị chua ngọt."

"A ha, món cá chua cay này ta cũng rất thích, ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon thật, ăn

cái này cần dùng với cơm sao, bánh mì chắc chắn không thích hợp, à, cơm có,

thật tận tình."

"A ha ha, còn có đồ ăn mới sao, cái thứ nước canh bao trùm trên toàn bộ con cá

này thật ngọn, thật là mỹ vị."

"Này này!"

"Tỉnh!"

"Các ngươi nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo!"

Ông lão nổi giận, mặt mũi tràn đầy vẫn chưa thỏa mãn.

Sau đó hắn cúi đầu xuống, cầm bút lên bắt đầu viết báo cáo: "Con mèo này bị

phong ấn ký ức đêm nay, nhưng mà ở trong trí nhớ của nó ta tìm được rất nhiều

hình ảnh tốt đẹp liên quan đến việc ăn cá, thật là thật là mỹ vị a, ta rất muốn đi

ăn."

Marvalho mở miệng nói: "Có thể đấy, ngài Lister."

"Thật sao, ngài Marvalho?"

"Dù gì thì chủ nhân của con mèo này không phải cũng đang ở đây sao."

"Thế nhưng mà, lỡ như là đồ ăn do người hầu trong nhà nấu thì sao?"

Marvalho dựng thẳng một ngón tay lên đặt ở bên miệng.

"A, đúng vậy đúng vậy, trước khi kiểm tra xong, trước khi kiểm tra xong."

Lister lập tức hiểu ý, trước khi Karen còn chưa trải qua quá trình, bọn họ không

thể tiếp xúc quá nhiều.

Nhưng mà, Lister đã đang tính toán đợi chút nữa có nên đến trong hồ để bắt vài

con cá lên không.

Những ông lão này, chức vị không cao, nhưng địa vị cũng không thấp, hơi làm

những chuyện khác người thì cũng chẳng có việc gì, không phải chỉ là mấy con

cá sao, coi như là đám người khổng lồ bên ngoài trong lúc thi công không cẩn

thận giẫm chết là được rồi.

"Tiếp theo để ta tới đi, có lẽ ta sẽ cần thời gian khá lâu." Ông lão chỉ có thể lựa

chọn Auggie vẻ mặt đau khổ.

Đây chính là một con Băng Sương Cự Long, bọn họ cũng không phải là sợ con

rồng này, mà là biết thể tích của Long tộc rốt cuộc lớn bao nhiêu, kiểm tra

không gian ý thức của bọn nó khó khăn dường nào.

Người bình thường có lẽ cũng chỉ là một cái nhà tranh, Long tộc có thể dựa vào

khối lượng cơ thể mà tương đương với một tòa nhà cao tầng, mà ba người bọn

họ, thật ra là nhân viên quét dọn.

"Không có chuyện gì, ngươi trực tiếp định vị đến phần ký ức liên quan đến ngày

hôm nay là được thôi." Lister tự an ủi lão già này, "Ta nghĩ, trí nhớ của bọn họ

chắc chắn đã được phong ấn rất tốt, chúng ta sợ là làm không được tốt, lỡ như

nhìn thấy những thứ mà chúng ta không nên thấy, vậy mới thật sự là hỏng việc,

ta cũng không muốn mình đã tuổi cao thế này mà còn bị điều chức đi đâu."

"Ừm, ta biết."

Ông lão hai mắt nhắm nghiền, bắt đầu tiến vào không gian ý thức của Auggie.

Lister thì trêu chọc nói: "Rồng chắc cũng ăn rất ngon nhỉ."

Vừa dứt lời, ông lão lại bắt đầu run rẩy, ngửa mặt lên, tru miệng ra, càng không

ngừng phát ra âm thanh tiết tấu nhanh:

"Ô ô ô ô ô ô ô!!!"
Bình Luận (0)
Comment