Karen biết những Thần linh này, đúng là Ankara ăn, nhưng mà thực tế, vẫn là
Thần Trật Tự ăn.
Ông nội của mình vẫn cho rằng Thần Trật Tự đang ở trong cơn đói, những thứ
này, chính là ví dụ tốt nhất để chứng minh.
Thần Điện vẫn luôn tự xưng là nơi gần với Thần nhất, như vậy, nơi bình thường
mà những người bình thường sẽ chạm tay đến là gì đây?
Ánh mắt tiếp tục nhìn khắp bốn phía, Karen cảm thấy xem như không tiến hành
thí nghiệm hay nghiên cứu gì đó ở nơi này, thì quả thật đến lúc cần thiết ví như
khai chiến, đem những xương cốt của Thần này ném đến chỗ của Thần Giáo đối
địch với mình thì cũng có thể mang lại hiệu quả vô cùng đáng sợ.
Hai mắt của Karen nhắm nghiền, thử cảm nhận xung quanh nơi này một chút,
đột nhiên, trong lòng của anh cảm giác được một luồng dẫn dắt yếu ớt, không,
không phải là một, mà là thật nhiều luồng.
Thiên Mị ở phía sau hóa thành cánh bắt đầu phát ra nhắc nhở, nó cực kỳ ngứa
ngáy, đây là bởi vì trong loại hình thái này nó và Xiềng Xích Trật Tự hòa làm
một thể, cũng không phải là do nó ngứa, mà là Xiềng Xích Trật tự cảm giác
được sự triệu hoán yếu ớt đến từ một đám.
Karen không khỏi liên tưởng tới cảnh tượng lúc trước khi mình "Thức tỉnh"
Loya, đó là lần thứ nhất mình thử tiến hành "Thức tỉnh" vượt qua lẽ bình
thường, bởi vì Loya cũng không có cơ thể, mình chỉ là thu thập lại ý thức tan
tác của Loya ở trên những cô gái đáng thương một lần nữa.
Mở mắt ra, trong ánh mắt Karen tỏa ra một vẻ nghiêm trọng;
Nơi này bị Trật Tự Thần Giáo phong tồn tốt đến như vậy, những thứ này nhìn
như vô cùng sạch sẽ, những bộ xương Thần linh giống như là từng tòa bức
tượng, nhưng thật ra sâu ở bên trong vẫn giấu kín mạch nước ngầm, mà còn cực
kì mãnh liệt.
Bọn hắn vẫn đang chờ đợi "Thức tỉnh".
Đây thật ra là một hầm khí mêtan, nếu như cho nó thêm một mồi lửa...
Karen không nhịn được mà nhạo báng ở trong lòng mình:
Ông nội, lần sau lúc ngài cho nổ Thần Điện, dẫn cháu theo cùng.
Đúng lúc này, Marvalho bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trên, nói: "Có ý
thức đang dò xét nơi này, chúng ta nhất định phải lập tức rời đi."
Karen rất ngoài ý muốn nói: "Chúng ta bị phát hiện rồi?"
"Có chút ánh mắt và cảm giác, cũng không cần nguyên do cụ thể, chắc là bây
giờ chúng ta tiến vào nơi này, bị cho rằng là một sự uy hiếp, tự động sự vận
hành của món Thần Khí nào đó, sóng rung động của nó bị Lưỡi Hái Chiến
Tranh cảm ứng được, sau đó truyền lại cho ta."
Rasma cũng đã nói những lời tương tự, cho nên ông ta lúc ở phố Mink chỉ có
thể đọc một ít báo, không thể truyền tin tức ra bên ngoài.
Nơi này là Thần Điện, bên trong ngôi sao phía trên không phải là Trưởng Lão
Thần Điện thì là Thần Khí được cung phụng, giác quan thứ sáu hiển linh cũng
là một chuyện rất bình thường.
Marvalho kinh ngạc hô lên: "Là Chuông Cảnh Báo, lần trước khi nó hoạt động
vẫn là nửa năm trước, sau đó Thần Điện bị kích nổ, nó sắp khóa chặt nơi này, ta
sẽ thử dùng Lưỡi Hái Chiến Tranh để kéo dài thời gian với nó."
Nghe được cái này, trong lòng Karen không khỏi có một chút chột dạ, chẳng lẽ
là do trò đùa mình mới nhắc đến ở trong lòng?
Karen và Marvalho cùng nhau bay ra khỏi hẻm núi, rời đi phạm vi khu vực
chướng khí bao trùm, lại nhanh chóng rời khỏi rừng rậm.
Pall và Lister đều nằm trên đồng cỏ, nâng cao cái bụng, hiển nhiên, bọn họ ăn
rất thỏa mãn.
Sau khi Karen xuất hiện, lập tức ôm lấy Pall, Marvalho thì đưa tay nhấc Lister
lên, sau đó đồng loạt bay về hướng của trận pháp dịch chuyển.
Lúc đến vị trí của trận pháp dịch chuyển, Marvalho vỗ tay phát ra tiếng, trận
pháp khởi động, đám người nhanh chóng trở về vị trí ban đầu.
Đến lúc này, Lister mới hỏi: "Bị phát hiện rồi?"
Marvalho nhẹ gật đầu, nói: "Ừm."
Lister bận bịu vỗ đùi: "Không được, ta quên mang đồ đạc về!"
Marvalho hồi đáp: "Không cần."
"Đây chẳng phải là để lại chứng cứ rồi sao..."
"Chắc chắn là cần phải để lại chứng cứ."
Biểu lộ trên mặt của Lister cứng một chút, vẻ mặt lập tức trở thành đưa đám
nói: "Không, ngài Marvalho, ngài không thể làm như thế này."
Marvalho nhìn về phía Lister, nói: "Qua mấy năm nữa ta sẽ được sắp xếp đến
bên trong một cái bộ môn nghiên cứu đảm nhiệm chức Bộ phó, đến lúc đó ta lấy
danh nghĩa nghiên cứu mà triệu tập ngươi đến."
"Thế nhưng mà, thưa ngài..."
"Mặc kệ ngươi có nguyện ý chịu trách nhiệm một người tự ý xâm nhập vào cấm
khu hay không thì ta cũng không thể cùng bị đày đi giống như ngươi, điều này,
ngươi rất rõ ràng.
Đến lúc đó ta vẫn sẽ ở lại Thần Điện, sau đó ta ngược lại muốn xem xem, ai
dám không cho ta mặt mũi mà tới giúp ngươi, hoặc là, ngươi khả năng cũng
vĩnh viễn không về được, cũng không cần phải trở về rồi?"
Lister há to miệng, sau đó dùng sức nhẹ gật đầu: "Ta hiểu được, thưa ngài, ô ô ô
ô..."
Marvalho an ủi: "Được rồi, đừng khóc, coi như ra ngoài nghỉ phép."
"Không phải, thưa ngài, ta đang hối hận về phần canh cá ta để lại cho hai người,
sớm biết thì ta nên uống sạch nó, bây giờ lãng phí rồi."
...
Lão White mang theo một cái vali hành lý to tướng, đứng ở trước trận pháp dịch
chuyển của Thần Điện, cầm trong tay một tờ ngân phiếu, trong nội tâm vô cùng
thê lương.
Mình chỉ là nhìn thoáng qua cái phong ấn kia một chút thì đã gặp phải kết cục
bị đày, chuyện này thật sự đều là kết quả của trò kéo búa bao kia, bây giờ nếu để
cho mình lựa chọn lại một lần nữa, mình tình nguyện đi kiểm tra ý thức của con
rồng kia cho dù có bị sét đánh cho bốc khói.
Lúc này, lão White trông thấy Lister cầm đồ đạc đi về phía này, trong chốc lát,
trong lòng ấm áp, nước mắt chảy dài.
"Ta thật không nghĩ tới, vào lúc bọn họ đều trốn tránh ta, ngươi thế mà lại còn
đến chủ động để tiễn ta đi.
Ông bạn già, ta biểu đạt sự áy náy chân thành nhất của mình vì những mâu
thuẫn trước khi với ngươi, ta sai rồi, đáng tiếc, có lẽ ta cũng không có cơ hội để
đền bù những tổn thương lúc trước mà ta gây ra cho ngươi.
Ngươi có thể đến để tiễn ta thì ta đã cảm động vô cùng, đồ đạc ta cũng không
cần, chính ngươi giữ lại đi."
Lister: "..."
"Ông bạn già, tạm biệt, hi vọng lúc sinh thời chúng ta còn có thể gặp lại, ta sẽ
viết thư cho ngươi, thật đấy.
Được rồi, ngươi đừng tiễn nữa, trận pháp dịch chuyển của ta ở ngay trước mặt,
lập tức sắp khởi động, đưa đến nơi này là được rồi, ông bạn già của ta, ngươi
còn có lời gì muốn nói với ta sao? Xin hãy nói nhanh lên một chút, sắp không
còn kịp rồi."
"Cùng nhau đi."