"Vì cái gì không có người tới đón tiếp cậu thế?" Pall có chút tò mò mà hỏi
thăm, "Theo lý thuyết thì lúc này cậu phải được xem như một vị anh hùng, mặc
dù ta biết cậu cũng không thèm để ý đến chuyện này."
"Chắc là Marvalho không có thông báo với đại khu là ta trở về, đứng trên góc
nhìn của hắn, hắn chắc là cảm thấy người bạn mà hắn công nhận vào thời điểm
này càng muốn được yên tĩnh để nghỉ ngơi hơn."
"A, hắn không biết là bây giờ cậy cực kỳ cần xuất hiện trước ánh sáng để đề cao
danh tiếng trải đường cho mình sau này à."
"Như vậy cũng rất tốt, về nhà đi." Karen thở dài, "Hi vọng kịp đến lễ tang của
Dincom."
"Chắc chắn sẽ chờ cậu trở về, ai, Dincom đáng thương."
Lúc này, một tên quan hầu có chút quen mắt đi về hướng Karen, hắn ta hành lễ
với Karen: "Đội trưởng Karen, Đại chủ giáo mời ngài uống trà."
"Được rồi."
Về tình về lý, Karen đều không thể từ chối.
Karen được quan hầu dẫn đường đi vào thang máy, sau đó đi vào văn phòng của
Đại chủ giáo.
Waffron ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn vào sắc mặt, ông ta trông có vẻ rất bình
thường, nhưng Karen rõ ràng, đây là do ông ta dùng sinh mệnh còn sót lại của
mình để đổi lấy sự bình thường ngắn ngủi.
Quan hầu sau khi rót trà cho Karen thì ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại.
"Ngồi."
Waffron chỉ chỉ vào ghế sô pha trước mặt mình.
"Vâng, Đại chủ giáo."
Karen ngồi xuống
Một già một trẻ, hai người đồng loạt nâng tách trà lên, theo lễ tiết mà uống một
hớp, xem như để cho bầu không khí nói chuyện tiếp theo được trôi chảy.
"Ở chỗ trận pháp dịch chuyển sẽ có đăng ký, ngươi dịch chuyển từ đại khu
Dinger về, ở chỗ chúng ta cũng có thể nhận được danh sách, cho nên ta biết
ngươi trở về."
Karen cũng cười cười.
Vẻ ấm áp trên mặt của Waffron cũng dần dần thu lại, trở nên thâm trầm hơn một
chút, hỏi:
"Có thể kể một chút sao?"
Karen lắc đầu, hồi đáp: "Rất xin lỗi, ngài Đại chủ giáo, ta nhận được lệnh đóng
kín miệng, trước khi phía trên điều tra rõ ràng mọi việc, ta cũng không tiện để
nói gì thêm."
Waffron nhẹ gật đầu, tỏ ra vẻ đã hiểu: "Ta nhận được một chút tình báo, cũng
nhìn thấy và tập hợp sự kiện, thứ mà ta có thể nhìn thấy chắc chắn nhiều hơn
người bình thường không ít, đương nhiên, ta biết đây chắc chắn không phải là
thứ chân thật nhất.
Nhưng ta vẫn là muốn hỏi lại hỏi ngươi, hỏi vài câu nói nhảm, hi vọng ngươi bỏ
qua cho."
"Đại chủ giáo, ngài cứ việc hỏi, nếu có thể trả lời ta chắc chắn sẽ trả lời."
"Thích khách thật sự đã chết rồi sao?"
"Chết rồi."
Nghe đến đó, nếp nhăn trên mặt Waffron dãn ra, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
"Ta nên cảm tạ ngươi sao?"
Karen lắc đầu, nói: "Ngài là Đại chủ giáo, nhưng ngài giống như ta, đều là một
thành viên của Thần Giáo, ta chỉ là làm việc mà ta nên làm, cố hết trách nhiệm
nên có của một tín đồ Trật Tự.
Ngài không cần cảm tạ ta, ngài hẳn là phải cảm tạ Thần Trật Tự vĩ đại."
"Trong nhà ngươi cũng bị sát thủ ghé đến, chết một người?"
"Đúng thế."
"Nén bi thương."
"Ngài cũng thế."
Waffron nhắm nghiền hai mắt, không nói gì thêm nữa.
Karen nâng tách trà lên lần thứ hai, nhấp một hớp trà vẫn còn nóng như lúc nãy.
Thật lâu sau, Waffron mở mắt ra, trong ánh mắt của ông ta, tràn ngập sự phẫn
nộ:
"Chỉ với một tên sát thủ, còn chưa đủ, ta không tin chỉ có mỗi một mạch của
Thần Vẫn Lạc đang gây hấn với chúng ta, phía sau tên sát thủ này, chắc chắn có
tổ chức, hắn là nhận lệnh mà làm thế!"
"Đúng vậy, ta cũng cho rằng như vậy."
"Phải trả thù." Waffron lập lại, "Phải trả thù."
"Đây là điều tất nhiên, thưa Đại chủ giáo."
Ngực của Waffron chập chùng lên xuống một hồi, bắt đầu bình tĩnh tâm trạng
của mình: "Ngươi trở về đi, làm phiền ngươi rồi."
"Vâng, Đại chủ giáo."
Karen đứng người lên, lúc vừa mới xoay người, Waffron ở phía sau lại mở
miệng nói:
"Làm việc cho tốt."
"Ta biết, ngài Đại chủ giáo."
Đi ra khỏi văn phòng, quan hầu đứng ngoài cửa nói với Karen: "Đội trưởng
Karen đã thông báo cho người nhà đến đón rồi sao?"
"Không có."
"Vậy để ta đưa ngài trở về đi."
"Được rồi, cảm ơn."
"Đây là việc ta phải làm."
Karen đi theo quan hầu đi xuống thang máy, lại quay trở về đại sảnh trận pháp
dưới lòng đất, quan hầu đưa tay dắt một chiếc xe ngựa đến.
"Mời ngài."
"Cảm ơn."
Karen ngồi vào trong xe ngựa, sau khi xe ngựa chạy ra khỏi đại sảnh trận pháp
ra ngoài đường lớn thì kích hoạt trạng thái ẩn nấp, gặp được chỗ kẹt xe thì lơ
lửng trên không.
Rất nhanh, xe ngựa đã chở Karen về tới Nhà Tang Lễ Pavaro.
Xuống xe ngựa, Karen đưa tay luồn vào trong túi quần trống không của mình.
Mà người đánh xe ngựa lập tức cười nói: "Thưa ngài, quan hầu đã dặn dò ta trở
về để chi trả chi phí, chúc ngài cơ thể khỏe mạnh, chào ngài."
Chờ sau khi xe ngựa quay đầu rời đi, Karen rút tay ra.
Đi vào trong Nhà Tang Lễ, bên trong đã bố trí xong, trên bục có đặt hai cái quan
tài, phía trên có hai tấm di ảnh, một tấm là Pavaro, một tấm là Dincom.
Từ lúc vụ án của Vicole phát sinh, Karen đã quyết định muốn giúp Pavaro bổ
sung một lần lễ truy điệu, nhưng khi đó anh thật không nghĩ tới, tang lễ còn có
thể xung đột với nhau.
Karen không biết là ý kiến của người nào, nhưng anh không phản đối chút nào,
bởi vì bất kể tổ chức lễ truy điệu cho Pavaro hay Dincom trước, đều không
thích hợp, tổ chức cùng một lúc là lựa chọn thỏa đáng nhất.
Nhưng mà, lần thứ nhất, trông thấy cảnh tượng của lễ truy điệu, để Karen cảm
nhận được một cảm giác sợ hãi từ đáy lòng, phía sau lưng thấy lạnh.
Anh từng trong làm việc trong Nhà Tang Lễ, khi đối mặt tang lễ không có sự
kiêng kị như người bình thường, nhưng lần này, anh thật sự sợ hãi.
Có lẽ khuynh hướng của cảm xúc này có chút không đúng, bởi vì Dincom chết;
Nhưng nếu như một đêm kia mọi chuyện không xảy ra chuyển biến, cái tên sát
thủ kia không tham lam, lựa chọn hành động quả quyết mà nói, như vậy hôm
nay, chính là mình cử hành tang lễ… cho người cả nhà này.
Alfred, phu nhân Lake, Dora Doreen, Kevin, Pall và bọn người Pieck... Trong
một đêm kia, tỉ lệ rất cao sẽ giống như người nhà của Đại chủ giáo, đều bị biến
thành từng bức tượng cát lạnh lẽo.
Cảm xúc nghĩ mà sợ là một cái dây dẫn, châm ngòi cho sự phẫn nộ.
Trong đầu của Karen bắt đầu hiện ra câu nói của Đại chủ giáo lúc ở trong văn
phòng khi nãy:
"Phải trả thù!"