Phòng khách nhà Guman.
Phu nhân Đường Lệ vừa ăn cua vừa nhìn xem hình chiếu tiếp sóng trước mặt,
cười nói: "Thật là tràn đầy tinh thần, khí chất này, cứ như trời sinh liền nên
đứng ở chính giữa sân khấu."
"Đúng vậy, mẹ." Kaixi tiếp lời mẹ chồng mình, "Cũng không biết lúc nào,
Richard của chúng ta mới có thể trưởng thành đến bước này."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Dùng cái kẹp kẹp ra một miếng thịt cua, chấm chấm dấm, đưa vào bên trong
miệng mình, hương vị tươi chua tản ra khoang miệng.
Phu nhân Đường Lệ ở trong lòng cười: Ngươi còn đang mong đợi con trai mình
trưởng thành đến một bước này, nhưng ta đã trải nghiệm được cảm giác vui vẻ
khi cháu trai trưởng thành đến một bước này.
Ở trên người Karen, phu nhân Đường Lệ luôn luôn có thể trông thấy cái bóng
của Dis năm đó;
Bà ấy ngược lại không phải là muốn xem Karen coi như sự ký thác của mình
đối với Dis, chỉ đơn giản là... Trong sự cảm nhận của bà, tiêu chuẩn thật sự ưu
tú chính là hình dáng của Dis khi còn trẻ.
Khác người một chút thì tính là cái gì?
Thiên tài thật sự, đã sớm chết lặng trước sự kinh ngạc của người bình thường
đối với mình, thậm chí còn có thể cảm thấy không thú vị đối với việc này.
...
"Người trẻ tuổi, không thể sử dụng như thế."
Piro vừa nhét thuốc vào trong cái tẩu của mình vừa nói.
Trước mặt ông ta có trưng bày một trận pháp tiếp sóng, bên trong chính là hình
ảnh trong lễ đường.
"Làm sao lại không được?" Ở bên cạnh Piro, Levin khoanh hai tay ở trước
ngực, rất là khinh thường mà phát biểu ý kiến khác biệt, "Người trẻ tuổi thì nên
có ý chí đảm đương xông pha, nên có loại suy nghĩ này, cũng nên có khát vọng
để biểu hiện! Nếu không thì cũng giống hệt như đám lão già chúng ta, vậy thì
thật không thú vị!"
Piro liếc mắt với Levin, nói: "Ngươi nghĩ rằng tất cả mọi nơi trong giáo đều đơn
giản giống như trong Kỵ Sĩ Đoàn à?"
"Khác nhau ở chỗ nào sao?"
"Có khác nhau rất lớn."
"Nói một chút nghe thử."
"Giống như thanh đao của ngươi vậy, nó cực kỳ sắc bén, nhưng cũng cần chú ý
bảo dưỡng, nếu không sẽ dễ dàng đứt gãy, người trẻ tuổi cũng giống như vậy,
dùng ít thì cũng phải bảo dưỡng mà dùng."
Levin lập tức ý thức được điều gì, hỏi: "Ý của ngươi là, đây không phải chủ ý
của thằng nhóc này?"
"Ta cảm thấy chắc là vậy, người thích trận pháp, thường thường rất khó để xúc
động, chưa kể, thằng nhóc này từ khi gặp đã cho ta một loại cảm giác đúng mực
trầm ổn, ta thực sự không nghĩ ra hắn vì cái gì mà lại rêu rao như thế vào thời
điểm không cần thiết như lúc này."
Trước khi tiến vào Cánh Cổng Luân Hồi, hai tiểu đội của Karen và Muri ở đại
khu Dinger chịu đựng một lần huấn luyện, Piro chính là người hướng dẫn trận
pháp, mà vị Phó đoàn trưởng Levin đã về hưu này, thì là hướng dẫn cận chiến.
Ấn tượng của Piro đối với Karen rất tốt, người trẻ tuổi kia tựa như mỗi một
bước đều có thể giẫm ở trong lòng của mình, thật sự là để cho mình vui vẻ, Piro
còn cố ý cho tặng quà cho người trẻ tuổi kia.
"Không phải chỉ là rêu rao một chút thôi mà." Levin vẫn còn có chút không
phục, "Làm vậy mới có thể để người khác chú ý, không phải sao?"
"Chỉ đơn giản là rêu rao thôi sao?" Piro thở dài, "Hi vọng là vậy."
Lúc này, một bóng người đi đến.
Piro và Levin cùng nhau hành lễ: "Ngài Marvalho."
Thân phận của Marvalho đặc thù, hắn mặc dù có thể tự do ra vào Thần Điện,
nhưng xem như ra ngoài thì hắn cũng rất khó tìm được nơi chốn và những
người để đứng cùng, cho nên, từ lần trước quen biết nhờ việc huấn luyện, hắn
thường xuyên sẽ đến cái "Câu lạc bộ người cao tuổi" này.
Mấy ông lão nơi này mặc dù sẽ đối xử với hắn rất tôn trọng, xưng hô hắn là
"Ngài", nhưng bọn họ đều là người đang chờ đợi để gia nhập vào Kỵ Sĩ Đoàn
thứ nhất, cho nên một số thời điểm, sẽ tùy hứng nhiều hơn, đây là điểm làm hắn
thoải mái.
Marvalho nhìn xem hình chiếu tiếp sóng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Là lão già Piro này đang cảm thấy..."
Piro xen vào nói: "Không có việc gì, thưa ngài, chúng ta chỉ là bởi vì giao tình
trước đây, tương đối tò mò về người trẻ tuổi Karen này, vừa lúc lần này có
thông báo nói trực tiếp đại hội biểu dương hắn, nên chúng ta xem một chút."
Marvalho nhẹ gật đầu, kéo một cái ghế ngồi xuống, nói:
"Ta cũng xem cùng."
...
Ngay từ đầu, đại hội biểu dương cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý, nhưng
cùng với tin tức thông qua trận pháp phát sóng nhanh chóng lên men, càng ngày
càng nhiều sự chú ý bắt đầu hướng về nơi này, lại dần dần bắt đầu có nhiệt độ
như lần trực tiếp vụ án Vicole lần trước.
Nhưng lúc này, Karen là một trong tâm điểm, thế nhưng mà trong lòng không
có cảm giác vui vẻ khi trở thành tâm điểm.
Giai đoạn tiếp theo mà anh cùng Neo và Alfred cùng quy hoạch đó là cố khả
năng biểu hiện để thu thập vốn liếng chính trị, từ đó là trải bằng cho con đường
phát triển tiếp theo.
Nhưng bất cứ chuyện gì, đều có một mức độ, vượt qua cái mức độ này, rất có
thể sẽ tạo ra hiệu quả trái ngược.
Cái này giống như là cuộc tranh cử thị trưởng của thành phố Tang Phổ năm
ngoái, vốn dĩ người tranh cử nổi tiếng và có danh vọng nhất cùng với tỉ lệ thắng
cao nhất, tiếp đón sự ủng hộ nồng nhiệt của các phóng viên, mấy vị phóng viên
kia điên cuồng thổi phồng về người tranh cử kia trên đài báo địa phương, dùng
những từ ngữ ca ngợi vô cùng lố lăng và thậm chí ngu ngốc, cuối cùng ngược
lại đưa sự phản cảm từ xã hội, làm xấu hình tượng của người tranh cử kia, dẫn
đến cuối cùng thất bại trong cuộc tranh cử.
Sau đó có tin tức đáng tin truyền ra, mấy vị phóng viên kia thật ra là người của
đối thủ cạnh tranh.
Mặc dù hai chuyện không giống, không cách nào mang ra để so sánh, nhưng
trên bản chất và nguyên lý, cũng không quá khác nhau.
Quá trình ban đầu theo Karen hẳn phải là: Phía trên làm chỉ huy, mình ở tầng
này phụ trách đi săn người, muốn tạo nên hình tượng tướng tài trẻ tuổi.
Nhưng bây giờ, lại rất có thể bị dẫn dắt sang một hướng không cách nào khống
chế một tâm chỉ vì hình tượng mình đã làm náo động.