Số 13 Phố Mink

Chương 1986

"Ngươi còn có sau này, còn có tương lai, không bao lâu, công hàm xử lý ngươi

và ta sẽ được đưa xuống, ta muốn mời ngươi ăn một bữa cơm giải thể, ở trên

bàn cơm, ta sẽ chân thành mà xin lỗi ngươi.

Mặc kệ như thế nào, chúng ta đều từng là cộng sự."

Bernie hạ thái độ xuống rất thấp, thật ra chuyện từ khi xảy ra cho đến lúc này,

hắn cũng đã mệt mỏi, bất kể là cơ thể hay vẫn là nội tâm.

Hắn không có niềm vui của người thắng cuộc, người trẻ tuổi trước mắt này cũng

không chịu trừng phạt của kẻ thất bại.

Đây là một trò chơi không công bằng, mình chỉ là một quân cờ, mà xem như

quân cờ, hỉ nộ ái ố của ngươi thật sự không có ý nghĩa gì, bởi vì chẳng có ai sẽ

quan tâm.

Về phần phản ứng lúc này của Karen, bộ trưởng Bernie cảm thấy đây là biểu

hiện cố chấp của người trẻ tuổi, từ chối thừa nhận thất bại và trở ngại, hắn có

thể giải thích điều này, dù gì thì có ai chưa từng trẻ tuổi?

Nhưng hắn hiểu lầm.

Karen không phải loại người thua mà không muốn trả tiền kia, mà với phong

cách xử sự của anh, thật sự nếu đến lúc thua, anh cũng có thể cư xử càng đúng

mực so với phần lớn phe thất bại.

Vấn đề ở chỗ, Karen còn chưa có thua.

Karen đứng người lên, hai tay vẫn để trong túi thần bào như cũ, cái tư thế này,

có vẻ hơi không trang trọng và quá tùy ý.

Đương nhiên, nếu như bây giờ Karen mặc một cái áo sơ mi trắng cùng với một

chiếc quần jean ôm dáng, vậy thì không có gì hợp hơn tư thế này.

Đi đến phía rìa của hội trường, đứng ở đó, lúc này cùng với hội nghị kết thúc,

tất cả mọi người đang lần lượt rời khỏi theo thứ tự, Karen yên lặng tính toán

thời gian trong lòng, tiếp theo chắc hẳn sẽ đến lúc thả năm vị Chủ giáo kia ra,

bên ngoài sẽ cử hành một cái "Nghi thức thả tù".

Monashi ra hiệu cho trợ lý bên cạnh của mình tranh thủ thời gian chụp ảnh:

"Nhanh nhanh nhanh, tới chỗ này, ngươi ngồi xuống, đúng đúng đúng, hướng

theo cái hóc này, xem cái tấm mà màu đen trong hội trường như bối cảnh."

"Răng rắc..."

Ảnh chụp ra là một vị thần quan trẻ tuổi đứng ở góc hội trường, thân hình cô

độc nhìn về phía trước, phía sau lưng của hắn, màn sân khấu đen nghịt tạo nên

không khí vô cùng âm trầm và kiềm nén.

Monashi nhanh chóng viết trên bản bút ký của mình: "Trật Tự Thần Giáo vẫn

luôn tự khoe là Thần Giáo lớn nhất thế gian, bọn hắn cho rằng Con Mắt Trật Tự

có thể nhìn rõ tất cả quy tắc, tin chắc Thần Trật Tự vĩ đại của bọn hắn vẫn luôn

lắng nghe tất cả từ trên cao.

Nhưng Trật Tự Thần Giáo lớn như thế, lại không chứa chấp được một người trẻ

tuổi có nhiệt huyết và tinh thần trọng nghĩa, không nhìn thấy hắn đang giãy dụa,

càng không nghe được lời hò hét của hắn.

Dựa theo nguyên lý mà Nguyên Lý Thần Giáo nghiên cứu ra được, sự vật vào

lúc nó phát triển đến đỉnh cao nhất, cũng là điểm xuất phát cho chiều hướng suy

tàn.

Khi người trẻ tuổi nhiệt huyết không nhìn thấy hy vọng trong Thần Giáo này, ta

cảm thấy, tương lai của Trật Tự Thần Giáo vào lúc này cũng hẳn là đã bị vẽ lên

một đường cong hướng xuống dưới.

Có lẽ nghe điều này có vẻ cực kỳ hoang đường, nhưng ở trong mắt của người

trẻ tuổi này, ta nhìn thấy đáp án cho tương lai của Trật Tự Thần Giáo."

"Trong mắt của ta, có nhiều thứ như vậy sao?"

"A!"

Monashi giật nảy mình, bút máy trong tay đều bị văng ra ngoài, bị Karen đưa

tay bắt lấy, trả lại cho cô.

"Cám... cám ơn, thế nhưng mà làm sao ngài xuống đây nhanh như vậy?"

"Ta nên đứng ở trên đó bao lâu mới đúng?" Karen hỏi.

"À... Không phải... Cái này.."

Vốn trong ý thức của Monashi, Karen hẳn là sẽ đứng ở trên rất lâu, nhìn xem

biển người trong hội trường khi tan họp dần dần biến mất, thưởng thức sự cay

đắng từ tiền đồ ảm đạm của mình.

"Ngươi là phóng viên của Thần Giáo nào?"

"Thưa ngài Karen, ta là phóng viên của Gray Giáo, ta tên Monashi, rất hân hạnh

được biết ngài!"

Monashi duỗi tay ra muốn bắt tay với Karen, nhưng mà tay của Karen vẫn để

trong túi như cũ.

"À..." Monashi cũng không cảm thấy mình bị khinh thường, dù sao thì Gray

Giáo cũng chỉ là một cái giáo hội tầm trung, mà còn thuộc loại dưới thấp trong

giáo hội tầm trung.

Giới giáo hội là một nơi cực kỳ hiện thực, cô cũng sớm quen với hiện thực này.

"Ta cảm thấy ngươi có nhiều chỗ mang yếu tố trữ tình, ngắn gọn một chút thì

tương đối tốt hơn, như vậy có thể để lại cho độc giả thêm nhiều không gian để

tưởng tượng."

"A... Tốt, ta đã biết, cảm ơn ngài chỉ bảo."

Karen nhẹ gật đầu, vừa mới xoay người, lại phát hiện cánh tay của mình bị vị

nữ phóng viên này bắt được.

"Thưa ngài Karen, ta có thể xin ngài một cơ hội để phỏng vấn ngài được

không?"

Monashi do dự một chút, chỉ là phát ra lời thỉnh cầu chân thành, không có làm

ra loại động tác nhỏ trêu chọc mang theo sự ám chỉ, mặc dù, cô vẫn luôn rất có

lòng tin đối với dung mạo của mình, nhưng khi đối mặt với vị chủ nhiệm trẻ

tuổi này, trong chốc lát cô có chút thiếu lòng tin.

Hắn rõ ràng chỉ là một người đàn ông, thế nhưng mà mình lại cảm thấy bị ép

xuống hoàn toàn.

Karen lắc đầu, ra hiệu mình từ chối.

Nữ phóng viên còn đang nắm cánh tay của anh, bị anh hất ra rất tự nhiên.

Chờ Karen dần dần đi xa, trợ lý bên người Monashi nhắc nhở cô nói:

"Thủ lĩnh, sắp đến giờ vé trận pháp dịch chuyển của chúng ta đi rồi, bây giờ

chúng ta nên tranh thủ thời gian đến cao ốc giáo vụ."

"Không vội đi, giữ vé lại, vé quá thời hạn có thể được giảm bảy mươi phần trăm

chi phí cho lần dịch chuyển cùng mục đích tiếp theo phải không?"

"Nhưng sự việc này đã kết thúc rồi mà..."

"Kết thúc? Ta không biết, có lẽ vậy, nhưng ta muốn ở lại thêm một lúc, ngươi

cầm máy ảnh đi theo ta."

"Thủ lĩnh, ngài xem trọng vị chủ nhiệm kia rồi sao? Haha, lúc trước có lẽ không

có cơ hội, bây giờ hắn ta thất thế, chắc hẳn là đang đứng trong giai đoạn ý chí

tinh thần sa sút, cơ hội đúng lúc để thủ lĩnh hiện ra sức hút của mình để bắt lấy

hắn!"

"Sức hút con mẹ ngươi ấy."

Trợ lý: "..."

"Ta không nhìn ra được một chút dấu hiệu nào của tinh thần sa sút trong mắt

hắn, bản thân là phó
Bình Luận (0)
Comment