Số 13 Phố Mink

Chương 2016

"Tiranus không phải thông qua nghi thức triệu hồi của Thần Điện mà giáng thế,

ta cũng không phải là người thừa kế được Thần Điện tuyển chọn, hay gọi là

Thần tử.

Đây là một cái thời đại Chư Thần không xuất thế, nhưng các Thần Giáo lớn tiên

đoán và mấy năm gần đây các nơi xuất hiện thay đổi và khác thường, đều đang

cho thấy một sự kiện, đó chính là Thần, sắp trở về.

Cho nên, vì cái gì trong khoảng thời gian này, Tiranus lại thức tỉnh ở chỗ của

ta?"

Trên mặt Haiman lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó ánh mắt nhanh chóng nhìn

về phía sợi tơ ký ức kia, nếu như có thể mà nói, Haiman rất hi vọng có thể giữ

lại đoạn ký ức này, nhưng lý tính nói cho cô, điều này tuyệt đối là không thể,

bởi vì cái này dính đến bí mật cao cấp nhất của Trật Tự Thần Giáo thậm chí là

toàn bộ giới giáo hội!

Chỉ có Norton là Đại tế tự của Trật Tự Thần Giáo đồng thời lại là người thừa kế

của Tiranus mới có thể nhìn thấy một góc.

Haiman hít sâu một hơi, hỏi: "Ngài Tiranus, là trở về trước để chuẩn bị?"

"Đúng thế." Trên mặt Norton tươi cười, "Tiranus trở về là để chuẩn bị trước cho

Chư Thần, khi Chư Thần trở về, cục diện của thế giới này sẽ được tái thiết lại.

Ai có thể thật sự dự báo được thời gian, chuẩn bị sẵn sàng trước thì mới có

được ưu thế trong cơn rung chuyển khủng khiếp này."

"Norton, nếu ngươi đã biết thế, vậy ngươi tại sao còn muốn đối kháng với ngài

Tiranus?"

"Chư Thần trở về, tất nhiên cũng bao gồm cả Thần Trật Tự của chúng ta về,

Tiranus làm chuẩn bị, phần lớn cũng là để nghênh đón Thần Trật Tự giáng lâm

lần nữa."

"Chẳng lẽ... Đây là điều không nên sao?"

"Không nên."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì phía trên Trật Tự... Cũng không cần có Thần."

...

"Vernon, sau khi tan việc cùng uống đi một chén, thế nào?"

"Không được, ta khi tan việc sau phải đến trường học làm tình nguyện viên."

"Trời ạ, Vernon, ngươi quên mất hôm nay chúng ta đã khiên bao nhiêu cái

rương đi sao, thế mà ngươi còn có sức lực đi làm tình nguyện viên à?"

"Đây là việc mà ta đã đáp ứng từ trước, xin lỗi, tối ngày mai lại đi uống, thế

nào?"

"Có thể có thể, đương nhiên có thể, vậy ta đi trước đây."

"Gặp lại sau."

Vernon đi ra bến tàu, dựa theo thói quen, hắn không có vội vã về nhà hoặc là

đến trường học, mà là đi vào bến tàu tiếp giáp Khu nhà lều, nơi này vốn là chỗ ở

của công nhân bến tàu và người nhà của bọn họ.

Loại người biết chữ biết làm toán, biết thống kê giống như Vernon, có thể có

được vị trí ghi chép viên, mặc dù lúc bến tàu bận rộn, bọn người như Vernon

cũng cần đi tới phụ chuyển hàng, nhưng tiền lương và đãi ngộ so với công nhân

bến tàu bình thường thì cao hơn không ít.

Mặt khác, một khi bến tàu rảnh rỗi, công nhân bình thường đều sẽ bị đốc công

sa thải, nhưng sẽ giữ lại những người giống như Vernon, bởi vì công nhân thì

rất dễ tìm, lúc cần thì tuyển thêm là được rồi, dù sao những người phá sản và

dân nhập cư bất hợp pháp ở trên phố còn nhiều hơn chó, ném một mẩu xương

thì có thể gọi đến một đám.

Loại người duy trì hiệu suất hoạt động của bến tàu như Vernon muốn tuyển

dụng nhanh chóng cũng không dễ.

Con phố này rất loạn, nước bẩn ở khắp nơi, không khí tràn ngập một mùi hôi

thối, ở thành phố York, chỗ giống như vậy thật ra có rất nhiều, bọn chúng đều

tiềm ẩn ở trong những góc khuất của thành phố này.

Nhưng mà cũng không phải là bọn nó chủ động giấu kín, mà là những người

thành thị cất bước ở trong thành phố này, ánh mắt của bọn họ sẽ tự động bỏ qua

những nơi này.

Đi vào tiệm tạp hóa lớn nhất ở đây, bà chủ mập mạp cười chào hỏi với Vernon.

"Phu nhân, đợi chút nữa cần mượn dùng xe đẩy của ngài một chút."

"Đương nhiên không có vấn đề, nhưng mà, Vernon, ngươi thật sự không muốn

cân nhắc việc tiết kiệm một khoản tiền cho bản thân hay sao, dù gì thì sau này

ngươi cũng cần tìm bạn gái rồi kết hôn."

"Ta cảm thấy việc này cũng không vội."

"Không vội sao? Sao có thể không vội được chứ, nếu như trong tay ngươi

không có một chút tiền tiết kiệm, cô gái nào sẽ đồng ý ở cùng với ngươi?

Cho dù bọn họ có biết việc mà ngươi làm, nhiều lắm là cũng sẽ chỉ cảm thán

một tiếng: A, anh thật sự là một người lương thiện; sau đó thì phất phất tay,

chào tạm biệt ngươi đấy.

Ta là đang nói đến mấy cô gái được đi học kia, nếu như ngươi muốn tìm một cô

gái nhập cư bất hợp pháp để kết hôn thì đơn giản hơn nhiều, chỉ có điều sau này

ngươi sẽ phải phát sầu vì màu tóc của con mình."

"Cảm ơn phu nhân đã quan tâm. Lấy một túi bột mì, bánh mì, dầu ô liu… Thêm

những thứ này."

"Được rồi, tổng cộng 1890 Rael."

"Phu nhân, bây giờ ta chỉ còn 1800 Rael, có thể ghi nợ được không, chờ tháng

sau phát tiền lương ta trả lại cho ngài."

"Được rồi, không có vấn đề, mặc dù ta không đồng ý để con gái mình yêu

đương với ngươi, nhưng ta đồng ý để ngươi nợ."

"Cảm ơn ngài, phu nhân, ngài cũng rất hiền lành."

Đồ ăn và vật dụng hàng ngày mua được đều đặt ở trên xe đẩy, Vernon đẩy xe đi

vào trong sâu khu ổ chuột, ở xung quanh có không ít những đứa trẻ trên người

bẩn thỉu dơ dáy, sau khi trông thấy Vernon xuất hiện, lập tức hưng phấn nhích

lại gần, nhưng mà không có đứa đi trộm đồ trên xe, mà là cũng bắt đầu giúp hắn

đẩy xe, tất nhiên cảnh tượng như vậy đã sớm không phải lần một lần hai.

Vernon gõ một cánh cửa, bên trong có một người đàn ông trung niên chống gậy

tiến đến, hai đầu ống quần của hắn ta đã rỗng không.

Hắn tên là Arif, hồi bốn tháng trước, hắn vốn là công nhân bốc vác trong tổ của

Vernon, thùng đựng hàng do dây thừng cũ nên rơi xuống, không may đã đè

trúng người của hắn.

Nhưng mà hắn vẫn luôn rất lạc quan, thường nói là thần phù hộ để hắn có thể

may mắn còn sống, chỉ là đã mất đi hai cái đùi mà thôi, còn ba công nhân khác

thì bị đè chết.

"Ha ha, tổ trưởng, ngài lại tới." Arif cười chào hỏi với Vernon, "Ta có dự cảm

rằng ngài hôm nay sẽ tới, bởi vì buổi sáng lúc rời giường, ta là bị ánh sáng từ

khe hở trên nóc nhà làm tỉnh giấc, haha."

"Arif, ngươi sắp xếp những thứ này lại rồi phát cho những người cần, mặt khác

lại thông báo một cho những người cần kiểm tra sức khỏe, lập tức đến chỗ của

ta."

"Sao vậy, ngài không ở lại nhà ta mà dùng bữa tối sao, tổ trưởng?"

"Đợi chút nữa ta phải đến trường học, em gái của ta nhờ ta hỗ trợ xây nóc nhà

và cửa sổ giúp trường học, ngươi biết mà, mùa đông cũng sắp tới, Helen không

hy vọng bọn nhỏ ngồi học trong căn phòng lọt gió."

"A, đúng, đây là chuyện lớn."

Vernon ngồi xuống trong nhà Arif, sân rất rộng, nhưng bên trong đều chất đầy

đồ lặt vặt cực kỳ chật chội, từng người đến xem bệnh đang sắp hàng đi vào.

Vernon xem bệnh, cho thuốc ở chỗ này là không lấy tiền, ngay cả như vậy, đối

với rất nhiều bệnh nhân ở đây mà nói, đến tiệm thuốc mua thuốc cũng là một

khoản chi khó có thể chịu nổi, vì thế, Vernon cố khả năng dùng một vài loại

thảo dược, giá của những thảo dược này rẻ hơn rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment