Đêm xuống.
Ở ngoài cửa sổ, độ sáng của những mảnh pha lê phía trên thế giới dưới đất này
cũng hạ thấp xuống, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng "Quỷ khóc sói gào" truyến
đến, tổng thể cũng rất yên tĩnh.
Tiểu thư Dinah nằm ở trên giường, cầm trong tay một xấp tư liệu thật dày, đây
là báo cáo điều tra mà lúc buổi chiều cô đưa tin để cho người điều tra.
Lấy thân phận của cô, liên lạc một chút thư ký bên cạnh người chú nào đó, mời
giúp một vấn đề nhỏ thì là chuyện quá đơn giản.
"Trời ạ, cô nhi còn có thể lợi hại như vậy, hắn quả thật là một thiên tài."
Sau khi xem hết phần tài liệu này, tiểu thư Dinah cảm thấy mình nhận biết
Karen rõ thêm một phần, mà xem xét ở trên tư liệu, điểm chói mắt nhất của cái
tên trạc tuổi mình kia cũng không phải là thiên phú thực lực, nhưng ngay cả như
vậy, thiên phú thực lực của hắn vẫn đè ép mình như cũ.
Phải biết, mình thế nhưng vẫn luôn được huấn luyện trong Kỵ Sĩ đoàn, bên
trong những Kỵ Sĩ dự bị cùng tuổi, cô cũng là một người cực kỳ ưu tú, nhưng
lại thật sự bị hắn xem như đứa trẻ mà đánh một trận.
"Nhưng mà, so sánh cùng với kinh nghiệm của hắn, bản thân mình quả thật
giống như là một đứa trẻ."
Lúc này, ngài Auggie đẩy cửa ra đi vào.
"Chị Auggie, đã xử lý tốt rồi sao?"
"Xử lý tốt, ta sửa đổi một phần ký ức, bây giờ có thể nhớ lại bình thường."
"Cái tên Karen ở sát vách thì sao?"
"Karen, lần trước ở thành phố York, hắn thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ta, trong một
căn phòng tại hiện trường vụ án, hắn nói thích cơ thể đầy đặn giống như ta, từng
lần một ca ngợi bởi vì ta mà dục vọng bị kích thích;
Sau đó, còn sờ mông và đùi của ta rất lâu.
Nếu như không phải ta biết có vẻ Người Cầm Roi cảm thấy hắn là một người trẻ
tuổi thú vị, ta mới sẽ không nhẫn nại, đã sớm đập nát hắn."
Tiểu thư Dinah trừng mắt nhìn, cô cảm thấy đoạn ký ức do Auggie tạo ra này...
Thật là có chút quá giả dối.
Ở trong phòng của nhà Đại chủ giáo vừa bị sát thủ tấn công, giở trò bỉ ổi với
một con rồng như ngươi, bên ngoài còn có một đám nhân vật như Người Cầm
Roi, ngươi vẫn phải nhịn mà không phát ra âm thanh.
Tiểu thư Dinah không nhịn được mà cảm thán ở trong lòng: Đam mê của đám
rồng này méo mó đến như thế sao.
"Cho nên bây giờ ta muốn đi tìm hắn, đánh hắn một trận, tính cho xong chuyện
này!"
"Chị Auggie, chị không nên quá xúc động, lúc chiều ta đã thử sức với hắn."
"Thật sao, tiểu thư Dinah ngài đã giúp ta tính sổ xong rồi sao?"
"Không, chị Auggie, chị lại có thêm một khoảng nợ cần tính."
"À, đúng, ngài đánh không lại hắn."
"Chị biết ta đánh không lại hắn?"
"Ta không biết cụ thể, nhưng ta có thể cảm giác được, trong ấn tượng của ta, thể
chất của hắn cực kỳ mạnh... Dù sao không có căn cứ, nhưng cũng có thể trước
đó có nhìn thấy và cảm giác được, tóm lại, ngài đánh không lại hắn là chuyện
bình thường.
Cho nên, vẫn cần ta tự mình đi ra tay."
"Chị Auggie, ta khuyên chị vẫn không nên đi, nếu không chị lại sẽ bị sét đánh,
trí nhớ của hắn không phong ấn giống như chị, hắn có thể trêu đùa chị ở biên
giới của phong ấn, để chị tự bước qua phong ấn."
Auggie trầm mặc.
"Chị sao thế, Auggie?"
"Chuyện này rất bình thường, hắn là thần quan Trật Tự, mà lại là người trẻ tuổi
ưu tú của Trật Tự Thần Giáo, mà ta, chỉ là một con rồng... Một con rồng bị xem
như nô bộc."
"A, chị Auggie, chị muốn bắt đầu cảm thấy bi thương rồi sao?"
"Ta chưa hề giấu diếm ngài mong muốn của ta, chỉ có điều không có cơ hội và
điều kiện mà thôi, sau việc lần trước, Người Cầm Roi còn gia cố phong ấn của
ta."
"Có lẽ, chị có thể nói thêm cho ta một chút chi tiết, ví như cái tên Karen kia, lúc
ấy trong phòng chỉ là động tay động chân với chị mà không có làm gì khác?"
Vì di chuyển sự chú ý của con rồng này để cô ta không còn bi thương nữa, tiểu
thư Dinah chỉ có thể lựa chọn một chủ đề thích hợp nhất ở xung quanh.
Nghe nói như thế,
Auggie nghiêng người đi, cúi đầu xuống, duỗi ra hai ngón tay, trên mặt lộ ra vẻ
buồn nôn.
Tiểu thư Dinah hiểu ý;
Sau đó đem cái "Karen" này chèn lên trên tên Karen hôm nay đánh mình rồi
đồng thời còn giáo dục mình một hồi, lúc này nhịn không được, nở nụ cười:
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
"Ngài còn có thể cười được, ngài không biết lúc ấy ta cảm thấy buồn nôn biết
bao."
"Cho nên chị Auggie cảm thấy mình là bị nhục nhã rồi sao?"
"Bị nhục nhã cũng tính là tốt, ta thế mà bị bởi một con giun dế, đây quả thực là
sự sỉ nhục đối với chủng tộc chúng ta!"
Giun dế trong miệng của Auggie là để chỉ sự chênh lệch trên mặt thể hình, cô
cũng sẽ không tuyên dương lý luận vô thượng của Long tộc ngay trước mặt
Dinah, huống hồ, cô rất rõ ràng mình là một con rồng nô bộc.
Có đôi khi hai người bạn là nữ lúc cùng nhau trò chuyện thì thầm, chủ đề sẽ
vượt xa quá khả năng tưởng tượng của nam giới.
Huống chi, cường độ dục vọng của Long tộc ở phương diện này, chủng tộc khác
vốn khó mà so sánh;
Bên trong thần thoại có cố định cho bọn chúng hai ấn tượng lớn, tham lam và
háo sắc, quả thật không phải cố ý bôi nhọ bọn chúng.
Mà bây giờ, tiểu thư Dinah cũng hứng thú với chủ đề mà mình chuyển sang, cô
chủ động nói theo:
"Hắn có phải đã cảnh cáo, thuyết phục, giáo dục chị?"
"Đúng, hắn nói với ta: Ngài Auggie, ngài cũng không muốn để Người Cầm Roi
và những người khác ở bên ngoài biết chuyện đang xảy ra ở nơi này chứ?"
...
Karen cũng không biết tối hôm qua mình bị hai người phụ nữ ở sát vách sắp xếp
vào vai của một nhân vật hèn hạ bỉ ổi dường nào;
Karen ngủ rất say, không lạ giường chút nào, cho nên, một số thời điểm đánh
người vừa phải, quả thực có lợi cho việc làm dịu áp lực tinh thần, để thể xác và
tinh thần được vui vẻ.
Bữa sáng, khách sạn của Địa Huyệt Thần Giáo chuẩn bị hai phần thức ăn đưa
lên, một phần là đồ ăn bình thường, một phần thì là món ngon đặc sắc ở nơi này,
thế mà còn bao gồm một loại yêu thú không rõ đang ngọ nguậy.
"Ồ, thật sự là đồ ăn tươi ngon." Pall phát ra một tiếng tán thưởng, "Cái này
khiến ta nghĩ đến lúc trước mạo hiểm sau khi hết đồ ăn thì thật vất vả tìm tới
thứ gì đó để bỏ bụng."
"Cô muốn ăn à?" Karen hỏi.
"Điều kiện tiên quyết là hết đồ ăn, có đồ ăn bình thường thì ai ăn cái này, này
chó ngu, ngươi có ăn hay không?"
Con chó ngu hưng phấn gật đầu.
Cuối cùng, một phần món ngon đặc sắc của địa phương kia, toàn bộ cho Kevin,
Kevin ăn có vẻ rất vui vẻ.
Pall nghiêm chỉnh nhắc nhở: "Sau khi ăn xong ngươi phải đi đánh răng, nếu
không ta sẽ không ngồi trên lưng ngươi đâu, meo!"
Sau khi bữa sáng kết thúc, thì là khoảng thời gian chờ đợi khá khô khan, Karen
ngồi ở trên ghế sa lon vừa phơi mình dưới ánh sáng của những mảnh pha lê ở
bên ngoài xuyên thấu qua kính cửa sổ vừa nhìn xem một quyển gợi ý du lịch do
khách sạn cung cấp.
Pall thì hô lên với Ashley: "A, bé Ashley, nhanh thả Tiên Đế ra để chơi với ta
nào."
Ashley tự nhiên sẽ không cự tuyệt, dù sao triệu hồi Tiên Đế đối với cô mà nói,
gần như không có áp lực gì:
"Người bạn Tiên Đế thân ái nhất của ta, hiện tại ta cần ngươi xuất hiện, để chơi
đùa với chúng ta!"
"Bé Ashley, bây giờ ngươi triệu hoán nó còn cần niệm tụng lâu như vậy sao?"
"Ta đang lo lắng nó sợ mà không muốn ra."
Cuối cùng thì Tiên Đế xuất hiện, lập tức biểu hiện vô cùng cẩn thận từng li từng
tí.
Sau đó, khi xác nhận thật sự là "Chơi đùa", nó ngược lại là rất vui vẻ cùng chơi
trò đuổi bắt với Pall và Kevin.
Đến lúc chín giờ sáng, người phụ trách khách sạn gõ cửa phòng Karen:
"Thưa ngài, mười lăm phút nữa ngài có thể xuống sảnh khách sạn để chuẩn bị
xuất phát."
"Được rồi, cảm ơn."
Ashley thu hồi Tiên Đế, lúc Tiên Đế trở về, trong mắt chứa những giọt nước
mắt cảm động, khó có được một lần triệu hồi ra rồi thu hồi một cách bình
thường mà không phải phân thân bị đánh tan.