Thật ra, tiểu thư Dinah hiểu lầm, anh không phải là đang cảm ngộ cảnh giới của
mình, mà là đang cảm ngộ con đường của mình, một số thời điểm khi ngươi
kiên trì trên con đường này, ngươi sẽ mê mang, mà phương thức giải trừ sự mê
mang tốt nhất đó chính là, dùng sự thực để nói chuyện.
Tiểu thư Dinah dời ánh mắt, lúc vừa rồi, Karen đứng ở bên lan can, bóng người
của của hắn ở trong mắt mình, lập tức đè lên trên bóng người của cha nuôi
mình.
Trong ký ức lúc còn nhỏ của cô, cha nuôi của mình sẽ thường xuyên đứng ở
trước cửa sổ, một người yên lặng suy nghĩ, trên người bọn họ, đều phát ra hào
quang tương tự.
Ngươi không cách nào biết được họ rốt cuộc đang tự hỏi cái gì, lại có thể cảm
giác được tâm tình của bọn họ biến đổi, hoặc mê mang, hoặc hoang mang, hoặc
rõ ràng, hoặc vút cao, hoặc vui sướng!
Điều này lại nói rõ thêm một lần nữa, hôm qua lần thứ nhất mình gặp mặt đã
chán ghét hắn, cũng không phải do mình ngang ngược vô lý, hắn thật sự giống
như cha nuôi của mình, động tác, thói quen, giọng điệu, đúng mực, ngay cả
những điểm càng sâu hơn, đều là tương tự đến như vậy.
Chờ đến sau khi trở về từ lần này, mình có cần nhắc đến hắn một chút trước mặt
cha nuôi hay không?
Lập tức, tiểu thư Dinah nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trực tiếp từ bỏ ý nghĩ này.
Thân phận của cô là không thích hợp để nói đến bất cứ việc công nào đối với
Đại tế tự, sẽ khiến cho Đại tế tự phản cảm, nếu như mình thật sự nhắc đến, vậy
thì đó là một sự vi phạm trong mắt của Đại tế tự.
Không chỉ mình sẽ bị trách phạt, có lẽ ngay tiếp theo Karen cũng phải bị trách
phạt.
Đến lúc đó nói không chừng Đại tế tự thật phái người tạo ra một thế giới rồi
nhốt mình vào trong, sau đó, cũng ném Karen vào chung với mình.
Tiểu thư Dinah ngược lại cũng không có loại cảm giác rất hạnh phúc khi được
nhốt chung với một người thanh niên đẹp trai, cô chỉ là vừa nghĩ tới chuyện bị
giam cùng một nơi với một người, mà cái người này từ sáng sớm đến tối muộn
đều đang không ngừng tiến hành giáo dục mình...
Trời ạ, quá kinh khủng!
Ngài Auggie cũng cảm ứng được sóng cảm ngộ của Karen khi nãy, hiểu biết của
cô so với tiểu thư Dinah cao hơn rất nhiều, loại cảm ngộ có thể ảnh hưởng đến
cảm ngộ của người xung quanh này, cũng xuất hiện trên người đang chính thức
suy nghĩ.
Lúc đang đi cùng với Người Cầm Roi, cô ngẫu nhiên có thể phát hiện loại cảm
giác này từ trên thân của Người Cầm Roi, trên thân của những nhân vật lớn
trong Trật Tự Thần Giáo cũng ngẫu nhiên cũng sẽ toát ra loại cảm giác này, rõ
ràng nhất, chính là Đại tế tự.
Khi cô vừa đi theo Người Cầm Roi, mình còn chưa trưởng thành, lúc ấy Người
Cầm Roi Verden thường xuyên ở bên cạnh Đại tế tự.
Người đàn ông kia... Luôn có thể đột nhiên mang đến cho mình một loại áp lực
tư tưởng mênh mông, giống như là một ngọn núi, đứng ở đó, mặc dù không
nhúc nhích, cũng đã để ngươi khó mà hít thở.
Nhưng việc để cho ngài Auggie cảm thấy khó chịu, cô vì giải thích cho sự tồn
tại hận ý của mình đối với Karen, dùng phương thức sửa đổi ký ức, bây giờ bên
trong ký ức của cô, Karen là một tên bỉ ổi ham muốn sắc đẹp của mình.
Nhưng mà, cảm giác mà Karen thể hiện ra bây giờ, lại có tư tưởng mang tính
chiều sâu đến như vậy.
Thoáng một cái để nhận thức về ký ức của cô sinh ra một sự sai lệch và méo
mó, ngươi không cách nào tưởng tượng một người đàn ông có tư tưởng thành
thục và trầm ổn, vừa ôm mình từ phía sau lưng, hai tay mò mẫm trên người
mình, mà ánh mắt còn vừa toát ra vẻ thâm thúy, tự nhủ rất nhiều lời khiến cho
người khác tỉnh ngộ.
Cho dù là rồng, cũng không thể nào hiểu được sự xuất hiện của loại đam mê
này là như thế nào.
Ashley thì có cảm giác đơn giản hơn rất nhiều, cô chỉ đơn thuần cảm thấy bóng
lưng của Bộ trưởng vừa rồi thật rất có sức hút.
Cô đã sùng bái Karen từ rất sớm, nhưng mà cô từ sớm cũng đã không còn ý
nghĩ phát sinh chuyện gì đó với Karen, cô và Blanche chỉ đơn giản là giống như
theo đuổi thần tượng.
Còn Pall, bởi vì cô không phải là tín đồ Trật Tự, cộng thêm việc mỗi đêm hầu
như đều ngủ chung với Karen, cho nên đối với chuyện này ngược lại cũng
không có cảm giác gì đặc biệt.
Cô vẫn là tiếp tục chuyên chú sờ mông của rồng, a, không nghĩ tới mông của
rồng lại mềm mại như thế, meo.
Nếu như trong nhà có thể nuôi một con rồng mà nói, xem cô ta như gối dựa có
lẽ sẽ cực kỳ thoải mái, mùa hè cũng không cần sợ nóng.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới tiếp Cốt Long mới là nhân vật quan trọng tiếp theo...
Ôi, nếu là Cốt Long mà nói chẳng phải là sẽ cấn người vô cùng?
Kevin nằm gục ở trong góc, hai mắt vẫn đang luôn nhắm chặt, nhưng trái tim
nhỏ của nó vẫn luôn nhảy “phanh phanh”.
Khi bọn người Pall còn đang hoài nghi giữa Karen và Thần Trật Tự có tồn tại
một loại quan hệ nào đó hay không, nó là người rõ ràng trước tiên, giữa Karen
và Thần Trật Tự hoàn toàn không có quan hệ.
Nhưng cũng bởi vì đã từng làm “bao tay trắng” cho Thần Trật Tự, Kevin là
người thứ nhất xác nhận, con đường mà tên này đang đi, là con đường năm đó
của Thần Trật Tự.
Độ lớn và nhiệt độ của bàn tay, có lẽ người khác sẽ không biết, nhưng bao tay
sẽ rất rõ ràng.
Đối với việc này, Kevin sớm đã chịu đựng số mệnh, nó cảm thấy đây giống như
là sự trêu đùa của "Thời gian" đối với mình, là hình phạt dành cho mình khi
dám nghiên cứu "Cấm kỵ của Thời Gian", kỷ nguyên trước lúc mình thành
Thần, lúc ấy Thần Trật Tự đã trở thành bá chủ của Thần giới, hiện tại, lại phải
để mình bù đắp con đường đi đến đỉnh của Thần Trật Tự sao?
Kevin nghiêng đầu chó của mình, mở mắt ra, nhìn xem Pall còn đang sờ cái
mông của rồng.
Nó cười.