"Xem như ta nói ra tên của mình, ngài cũng sẽ không biết, một nhân vật nhỏ
trong một Thần Giáo tay sai, thật sự không nổi tiếng bằng ngài."
"Đây không phải câu trả lời mà ta muốn."
"Ta đang nói sự thật, ta biết ngài là vì Cốt Long mà đến, ta có thể sắp xếp nó
cho ngài, nhưng ta hi vọng, ngài không cần can thiệp vào chuyện tiếp theo sắp
xảy ra."
"Ta có vẻ không có cách nào để can thiệp." Karen nhìn đại kiếm của mình đã bị
chặn lại.
"Ha ha, ngài không sử dụng toàn lực, ta có thể cảm giác được, hơn nữa, thân
phận của ngài đặc biệt, ta không hy vọng ngài và vị tiểu thư bên trong căn
phòng kia bị uy hiếp tính mạng, đây không phải kết quả mà ta mong muốn, ta
cũng không thể thừa nhận loại kết quả này.
Đây chỉ là... Một chút mâu thuẫn nội bộ bên trong Địa Huyệt Thần Giáo chúng
ta mà thôi."
"Bây giờ ta muốn rời đi nơi này, dẫn người của Trật Tự Thần Giáo ra khỏi nơi
này, tiếp theo thì nội bộ Thần Giáo các ngươi muốn nội đấu ra sao đều có thể
tùy ý."
"Người của Trật Tự Thần Giáo rút lui, đây không phải nói rõ cho tất cả mọi
người ở nơi này sẽ có chuyện xảy ra sao?"
"Vậy ta chỉ mang theo thuộc hạ của ta rời, không thông báo cho những người
khác."
"Cũng không thể, bởi vì ta không cảm thấy ngài sẽ ngồi xem vị tiểu thư kia rơi
vào loại cục diện này, nhất là sau khi ngài rời khỏi nơi này."
"Ta có thể."
"Ta không tin."
Karen có chút đau đầu.
"Ngài Karen, về phòng đi thôi, coi như mình không cảm giác được gì cả, sau đó
thì con Cốt Long kia, sẽ trở thành cộng tác của ngài, đây là quà gặp mặt mà ta
dành cho ngài."
"Ngươi là vị pháp sư vong linh đã phục sinh con Cốt Long kia?"
"Đây không phải thân phận duy nhất của ta, nói cho đúng thì cái thân phận này
đã chết, thân phận của ta thật sự rất nhiều, ví như Gus..."
"Gus không phải phân thân của ngươi."
Điều này, Karen đã từng xác định.
Đêm khuya Gus tới cửa hỏi mình muốn nuôi một con rồng hay không, phản ứng
đầu tiên của mình là cái tên này có phải đang câu cá hay không.
Alfred lập tức triển khai điều tra hắn, trước đó càng trói Gus lại mang về để
kiểm tra, xác nhận nó là một cá thể đơn độc.
"Ta trao cho hắn sinh mệnh, ở trong mơ, ta có thể đối thoại với hắn, cũng có thể
trông thấy ký ức ban ngày của hắn, nếu như ta muốn mà nói."
Câu nói này, để trong lòng Karen chấn động mạnh một cái, bởi vì cái năng lực
này cực kỳ giống với lão tổ Dị Ma Khát Máu trong đầu của Neo kia.
Ban cho huyết mạch, duy trì liên hệ với huyết mạch của mình, thậm chí có thể
tiến hành đối thoại với cá thể mang huyết mạch của mình... Không, Dị Ma Khát
Máu sở dĩ cần dung dịch xoa dịu, cũng là bởi vì tiếng thì thầm của lão tổ, dẫn
đến rất nhiều Dị Ma Khát Máu bị lạc lối.
Cho nên, cái bộ xương mặc áo bào đen này, hắn có thể liên hệ với sinh mệnh mà
mình "Khôi phục", chứng minh thực lực và cảnh giới của hắn ta, tuyệt đối phi
thường mạnh.
"Ngài Karen, ta chỉ là vì ám sát một người, ngài hoàn toàn có thể đứng ở trong
phòng chờ đợi quan sát, thậm chí, chờ sau khi ám sát xong, ta có thể để cho
thân phận mà ta dùng để ám sát này, giao cho ngài giết.
Dù sao trước đó không lâu không phải ngài mới vừa lúc giết một tên sát thủ hay
sao, ngài có thể chờ ở trong để lập thêm một công lao lớn.
Trong nội bộ của Thần Giáo tay sai xuất hiện biến động, bởi vì ngài ra tay, kịp
thời giải quyết sự kiện biến động này, một cái kịch bản tốt dường nào, đây là
món quà để cho thấy thành ý của ta."
"Có vẻ ta cũng không có lý do để từ chối rồi?"
"Thật ra ta biết ngài còn không đáp ứng, lợi ích sẽ không làm cho ngài bị mê
hoặc."
"Vậy thì thật rất khó làm, không phải sao?"
Karen chuẩn bị tập trung sức lực, thân phận của bộ xương trước mặt mình vô
cùng thần bí, dựa theo cách nói của hắn, nếu như cái tên “Khoa học điên” mà
Gus nói đã khôi phục con Cốt Long kia và Đại pháp sư vong linh đều chỉ là một
trong thân phận của hắn mà nói, như vậy thân phận thật sự của vị này rất có thể
là vị cao tầng nào đó của Địa Huyệt Thần Giáo.
Nhưng mà Karen cũng không cần phải đánh bại hắn, chỉ cần có thể phá vỡ sự
can thiệp và giam cầm của trận pháp, để cho một vài tiếng động truyền ra bên
ngoài, cũng đủ để cảnh báo.
Chuyện khác không nói đến, chỉ là trong căn phòng phía trước, nhưng còn có
một con Băng Sương Cự Long trưởng thành!
Rasma có thể xem cô ta như trái bóng mà đá, đó là bởi vì cái người kia là
Rasma, Rasma giai đoạn bây giờ trên cơ bản là vô địch phía dưới Trưởng Lão
Thần Điện, nhưng trên thực tế, bài trừ ví dụ cực đoan này thì con rồng cái
trưởng thành kia, đều tuyệt đối là một sức mạnh không thể xem thường.
Những lợi ích kia, trong mắt Karen vốn cũng xem như là lợi ích, đương nhiên,
nếu như đối phương nguyện ý đưa mình lợi ích trước, có lẽ Karen cũng sẽ lựa
chọn lấy được lợi ích rồi sẽ trở mặt.
Cho nên loại đàm phán này, không có ý nghĩa với Karen, suy bụng ta ra bụng
người, anh sẽ không thật sự tin tưởng đối phương sẽ tuân theo lời hứa hẹn.
"Cũng không khó để xử lý, ta tin tưởng ngài, sẽ làm ra lựa chọn thích hợp nhất."
Bộ xương buông tay nắm đại kiếm ra, đồng thời giơ cánh tay lên, giải trừ trận
pháp giam cầm, Karen thậm chí có thể nghe được rõ ràng tiếng con yêu thú nào
đó trên sân khấu phát ra tiếng tru.
Cử chỉ này của đối phương, ngược lại là để Karen cảm thấy ngoài ý muốn
không biết tiếp theo nên tiếp tục như thế nào.
Người xương nói: "Nếu bên trong Địa Huyệt có ánh sáng, đó nhất định là ánh
mắt chăm chú của sự tuyệt vọng."
Vừa dứt lời, dưới chân của hắn xuất hiện một cơn lốc xoáy, cả người chìm
xuống dưới.
Kevin lập tức chở Pall đi đến bên cạnh Karen: "Gâu!"
Rất mạnh!
Đã từng là Thần, Kevin không thể nào là dùng thân chó hiện tại để so sánh với
thân phận Thần linh trước đây của mình, ở phương diện này Ranedal rất chuyên
nghiệp, cho nên câu "Rất mạnh" này, là nó căn cứ thực lực bây giờ của Karen để
cho ra đánh giá về đối phương.
Như vậy thân phận của đối phương, ít nhất phải tương với Chủ giáo đại khu
hoặc thậm chí cao hơn.
Pall nghi ngờ nói: "Câu nói sau cùng của hắn có ý nghĩa gì vậy?"
Karen không có trả lời, mà là đi đến cửa phòng, khi Karen đang chuẩn bị đưa
tay mở cửa, cửa được mở ra từ bên trong, là ngài Auggie mở cửa.
"Ngươi rất thú vị, sẽ tự mình dắt vật nuôi đi tiểu tiện."
Verden chưa từng đưa ngươi đi tiểu tiện à?
Karen chuẩn bị đưa tay gọi Ashley ra, nhưng vừa giơ tay lên, lại nghĩ tới điều
gì, nhìn đứng ngài Auggie đứng ở cửa, anh mở miệng nói:
"Nếu bên trong Địa Huyệt có ánh sáng."
Ngài Auggie khẽ nhíu mày, có vẻ không hiểu.
Là do mình nghĩ nhiều rồi sao.
Karen ngoắc Ashley nói: "Ashley, bây giờ cô..."
Lúc này, ngài Auggie đứng ở đó mở miệng nhỏ giọng nói: "Đó nhất định là ánh
mắt chăm chú của sự tuyệt vọng."
"... Rót giúp ta một ly nước đá."