"Ta... Ta không biết."
"Mẹ của ngài không cần phải bao che, bà ta là bà ta, ngài là ngài, nếu như bà ta
bị trừng phạt, cũng không phải là do ngài chỉ điểm, cho nên, ngài gặp cái gì, gặp
cái gì, có thể trực tiếp nói cho người thẩm vấn."
"Bao quát... giữa ta và ngươi?"
"Ngài nói đến câu đối thoại kia?"
"Đúng thế."
"Có thể."
"Ngươi vẫn không nói cho ta phương pháp cụ thể, chỉ nói thật thôi sao?"
"Suy nghĩ theo một hướng khác." Karen đưa tay chọc vào trán của mình, "Tiểu
thư Dinah hoàn toàn vô tội sao?"
"Cái gì?"
"Trong lời kể của ngài, có thể cường điệu tính chủ quan của tiểu thư Dinah, để
người thẩm vấn biết ngài là bị động, cảm thấy hành vi của ngài là dựa trên điều
kiện tiên quyết bị tiểu thư Dinah áp chế mà làm."
"Đem trách nhiệm, đẩy lên trên người cô ta?"
"Không, ngài không có trốn tránh trách nhiệm, quyết định đi cùng với Raio và
mệnh lệnh cho ngài ở lại tại chỗ không cần theo đi theo cuối cùng vốn là của cô
ta, điều này không sai chứ?"
Không sai
"Không sai."
"Trong lúc ngài trần thuật, chỉ cần khẽ dựa vào cái hướng này là được."
"Có thể thuyết phục không?"
"Không cần phải quá thuyết phục, sau khi người thẩm vấn cảm giác được tiểu
thư Dinah ở chỗ này cũng có mục đích đặc biệt, hắn sẽ ngừng việc hỏi thăm,
cũng không dám lại tiếp tục hỏi tiếp."
"Ta đã biết."
"Ừm, vậy cứ như thế đi, đúng, chuyện giữa ngài và mẹ của mình, bao gồm cả
lần tiếp xúc này, không cần phải giấu diếm gì cả, ta lo lắng, ngài ở đây che giấu
cho mẹ mình, mà mẹ của ngài ở đằng kia đã khai ra tất cả."
"Ngươi tại sao phải giúp ta?" Auggie nghi ngờ nói.
"Là ngài cầu xin ta."
"Ta cầu xin ngươi thì ngươi giúp ta rồi?"
"Bởi vì, ta cũng có nuôi thú cưng, ta không thích nhìn thấy thú cưng bị ngược
đãi."
Ngài Auggie nghe được câu này, vẻ mặt rõ ràng lạnh lẽo, đây tất nhiên là một
câu sỉ nhục, nhưng cân nhắc đến việc Karen vừa mới chỉ điểm phương hướng
giúp cho mình, cô lại không thể không áp chế lửa giận xuống.
"Ha ha." Karen cười cười, "Ta về khách sạn trước."
Phải trở về tìm Pall và Kevin, cẩn thận sửa sang lại toàn bộ chuyện lần này.
Nhưng mà, Karen mới đi đến đầu bậc thang, đã phát giác được hôm nay có vẻ
tối hơn rất nhiều. Karen thò đầu ra ngoài cửa sổ hành lang, trông thấy ở nơi xa
xuất hiện một đám mây đen to lớn.
Theo lý thuyết, thời tiết ngẫu nhiên phát sinh thay đổi cũng đều là một chuyện
rất bình thường, cư dân xứ Wien chắc hẳn cũng đã rất quen với sự biến đổi này,
nhưng mà... Cái thế giới này ở dưới đất, cũng không có bầu trời, trên đầu là một
trần đá khảm bởi những mảnh pha lê, cho nên đám mây đen này đến từ đâu?
Karen do dự một chút, không có lựa chọn bước xuống cầu thang, mà là đi lên
lầu trên, đi tới sân thượng. Nhưng việc để Karen không ngờ tới chính là, trên
sân thượng, thế mà đã có hai người đang đứng.
Một người đàn ông trung niên, trên người mặc thần bào Trật Tự, một người
khác là một ông lão chòm râu bạc phơ, trên người mặc thần bào mạch Trí giả
của Địa Huyệt. Bên người bọn họ bố trí một cái kết giới, cho nên lúc lên lầu
Karen không có phát hiện bọn họ trước.
Chờ đến khi Karen xuất hiện, hai người trong kết giới cũng đều quay người
nhìn về phía Karen.
Cái người đàn ông trung niên kia phất tay giải trừ kết giới, mở miệng nói: "Bộ
trưởng Karen?"
"Không sai, là ta."
"Vậy thì cho phép ta tự giới thiệu mình một chút, ta là thần quan ngoại giao của
Thần Giáo chúng ta trú tại Địa Huyệt, Lenos, còn vị này, là Trưởng giả của
mạch Trí giả về đồng thời cũng là Bộ trưởng ngoại giao của Địa Huyệt thần
giáo, Kejin."
"Bộ trưởng Karen, chào ngài."
"Chào ngài." Karen gật đầu thăm hỏi với ông lão, sau đó nhìn về phía Lenos,
"Đại sứ Lenos đến đây để xem xét tình trạng của tiểu thư Dinah sao?"
"Không không không, cũng không phải."Lenos lắc đầu, "Ta đến là để xác nhận
tin Raio chết, Raio cũng bị mang đến nơi này để cứu chữa, nhưng ta nhận được
báo cáo, trước khi vào đến bệnh viện, Raio đã chết."
"Đúng vậy, không sai."
"Mặt khác, ta biết có một cô bé hình như có chút quan hệ với trong Thần Giáo
chúng ta, cho nên cũng hơi chú ý một chút, tình hình vết thương của cô ta, cũng
thật không tốt, nhưng ta chỉ là nhìn vào bệnh án, cho nên tình huống cụ thể như
thế nào, Bộ trưởng Karen có thể nói cho ta sao?"
"Như ngài biết, rất không tốt, nếu như không có phương án trị liệu tốt hơn, hẳn
cô ta cũng không kiên trì được quá lâu."
"A, vậy thật là đáng tiếc."
Ông lão Kejin bên cạnh thấy thế, trực tiếp cười mắng: "Rõ ràng sau khi biết cô
bé kia bị ám sát thì sợ muốn chết, lập tức dắt theo ta đang cùng uống trà đến
đây, sau khi đến nơi này lại không nguyện ý tự mình xuống dưới điều tra tình
hình, nhăn nhăn nhó nhó tìm sổ khám bệnh mà lật tới lật lui.
Ta nói này, người của Trật Tự Thần Giáo các ngươi đều thanh cao như thế sao?"
Lenos lập tức phản bác: "Đây không phải thanh cao, đây là quy tắc, cô ta không
có chức vị, ta cũng không thể lấy thân phận đại sứ để đến thăm, cô ta không
xứng."
"Không xứng? Ngươi chắc phải biết thân phận thật sự của cô ta."
"Ta đương nhiên biết, nhưng cái này cũng không mâu thuẫn với việc cô ta
không xứng."
"Người của Trật Tự Thần Giáo các ngươi, thật mục nát."
"Loại cổ hủ này, là có đạo lý." Lenos kiên trì nói.
Hai người giống như là bắt đầu đấu khẩu, Karen nhịn không được mà giơ cánh
tay lên, chỉ về phía mây đen trên bầu trời xa xa, hỏi: "Hai vị, tình huống bên kia
là như thế nào?"
Lenos trả lời: "A, bên kia sao, sau khi biết được tin Raio chết, người của mạch
Long tộc tới muốn đòi một câu trả lời."
Kejin cười cười, nói: "Địa vị của mạch Long tộc ở trong Địa Huyệt Thần Giáo
chúng ta vẫn luôn vô cùng siêu nhiên, nhưng tòa thành này thật ra là của mạch
Trí giả chúng ta.
Phạm vi quản lý truyền thống, khu sinh sống chủ yếu của bọn chúng cũng
không ở nơi này. Nhưng Raio chết ở đây, cho nên bọn hắn tất nhiên là muốn qua
đây đòi một câu trả lời."