"Nhân loại."
"Đúng vậy, ta cảm thấy đây là điều chính xác."
"Cái này không công bằng!"
"Rất xin lỗi, chủ nghĩa chủng tộc mà ta biết và hiểu bây giờ, không giống với
lời mà ngươi nói."
Diện tích nhà xác của bệnh viện này rất lớn, bởi vì có thi thể của một vài khách
hàng không thể dùng tiêu chuẩn kích thước của con người mà áp dụng, nhưng
điều đáng được ăn mừng chính là, sau khi Raio chết đi, thi thể bị trói lại, cũng
không trở thành cơ thể rồng khổng lồ.
Nhưng mà khi Karen bước vào, trông thấy một người phụ nữ mặc váy dài màu
đen đang gầm thét với một đám binh sĩ người thằn lằn:
"Đây là thi thể của chồng ta, ta nhất định phải mang đi, ta là vợ của hắn, các
ngươi dựa vào cái gì không cho ta mang thi thể đi, dựa vào cái gì!"
Sau lưng Karen, Auggie phát ra tiếng, cũng xem như xác nhận thân phận của
người phụ nữ này cho Karen:
"Mẹ..."
Nếu như cải biên lại câu chuyện của gia đình Auggie một chút, đây tuyệt đối là
một bộ drama đặc sắc: Đấu tranh quyền lực, gia đình tan vỡ, luân lý vặn vẹo,
chủng tộc phản bội... A, còn có một bối cảnh lớn không thể thiếu, đó chính là
nhân vật phản diện đứng sau bức màn đen, Trật Tự Thần Giáo.
"Bà ấy đang… Làm cái gì?" Auggie cảm thấy không thể hiểu được đối với hành
vi của mẹ mình.
Chả lẽ bà ấy không biết, chuyện bà ấy vốn là người tham dự vào vụ ám sát, bên
phía Trật Tự đã biết rồi sao?
Karen trả lời: "Mẹ của ngươi đã vào vai trước."
"Vào vai?"
"Thật ra thì cao tầng của Trật Tự cũng không thèm để ý đến cha ngươi còn sống
hay không, huống hồ gì thì ý đồ sau khi lên chức thành công, cha ngươi còn
muốn mang theo Long tộc thoát khỏi Địa Huyệt Thần Giáo có lẽ đã bị Trật Tự
Thần Giáo biết từ lâu.
Cha ngươi chết rồi, để mẹ ngươi lên nhận chức, có lẽ càng phù hợp với lợi ích
mà cao tầng của Trật Tự muốn khi tiếp tục khống chế mạch Long tộc.
Mẹ của ngươi có biết hay không? Chính bà ta rất rõ ràng.
Cho nên bây giờ bà ta bước lên sân khấu, không có điều gì bất ngờ xảy ra, cuối
cùng mẹ của ngươi thật sự có thể ôm theo thi thể cha ngươi để trở về Long tộc,
mượn cơ hội này tăng uy vọng lên, là cơ sở tốt để tiếp theo thay thế vị trí của
cha ngươi.
A, đúng, tình cảm giữa mẹ con các ngươi có sâu sắc không?"
"Bà ấy trước lúc bị cha ta giam cầm, thỉnh thoảng sẽ viết thư cho ta, gửi một ít
đồ ăn ta thích lúc còn bé đến."
"Vậy ngươi đi kéo mẹ mình trở về đi, bản thân Đoàn trưởng Daan bây giờ có lẽ
còn không ở nơi này."
"Thế nhưng mà Tê Giác Sấm..."
"Nếu như Đoàn trưởng Daan bây giờ còn đang ở bệnh viện, con Tê Giác Sấm
kia sẽ không ra mặt ý đồ cản trở ta, chính là bởi vì chủ nhân không ở bên người,
vật nuôi mới dám thể hiện ra một chút dã tính.
Mẹ của ngươi hẳn cũng đã diễn rất lâu, chắc cũng khát nước rồi, lầu ba là phòng
dưỡng bệnh, ta đến đó tìm một phòng để làm phòng làm việc tạm thời, ngươi
mời mẹ của mình đi theo đi."
Karen quay người đi đến lầu ba, tìm một phòng vốn là phòng làm việc của bác
sĩ, lấy giấy chứng nhận của mình ra, ra hiệu đối phương rời đi, lại tiến hành
chuyển số bệnh nhân vốn không nhiều của tầng này đi.
Sau đó, Karen ngồi xuống sau bàn làm việc, bên trên vách tường thế mà cũng
treo áo khoác trắng, Karen nhớ kỹ lần trước mình mặc bộ đồ này vẫn là ở trong
phòng khám tâm lý của Piaget, chỉ có điều về sau nó đóng cửa, ông chủ thì đi
theo nhà nghệ thuật mà lang thang khắp nơi.
Xem như đời trước khi mình mặc thứ này, có lẽ cũng sẽ không nghĩ tới sau này
mình có một ngày sẽ trở thành một nhân viên thần chức, hơn nữa còn làm trung
tầng trong một Thần Giáo, trên người cũng không còn mặc áo khoác trắng, mà
là thần bào màu đen.
"Bộp!"
Karen vỗ tay phát ra tiếng, một ngọn lửa màu đen xuất hiện, kéo những tư duy
đang bay xa khi nãy quay trở về thực tế.
Đúng vậy, nơi này là hiện thực, đời trước ngược lại càng giống như là một giấc
mộng.
Vì để không lãng phí ngọn lửa này, Karen mở ngăn tủ ra, quả nhiên kiếm được
một gói thuốc lá ở trong, rút ra một điếu, châm lửa, hít một hơi, một mùi hương
thảo dược đậm đặc, giống như là một ly latte, pha thêm với mười phần cà phê
đậm đặc.
"Hít…hà..."
Một người phụ nữ mặc váy dài gõ cửa đi vào, tư thái thướt tha, thể trạng rất
giống với Auggie, nhưng mà trên mái tóc dài đeo thêm hoa trắng, hình tượng
của người góa.
Không thấy bất cứ bộ dáng cuồng loạn thút thít gì, trông thấy Karen cầm thuốc
lá trong tay, chủ động tiến tới, cầm lấy điếu thuốc trong tay Karen, dùng tư thế
cực kỳ ưu nhã hút một hơi, lại từ từ phun ra, vô cùng mê hoặc.
Bà ta không giống như là một con rồng, càng giống là một con rắn nước, nếu so
sánh thì con gái của mình lại giống như một con ngỗng ngốc nghếch.
"Nên xưng hô thế nào với phu nhân?"
"Ngài có thể gọi ta là Anser, thưa ngài Karen."
"Được rồi, phu nhân Anser."
"Ngài Karen cảm thấy con gái của ta thế nào, ý ta nói là Auggie."
"Ngài đang có ý gì?"
"Ta chỉ đang tò mò, không biết ngài Karen có nguyện ý có mấy hậu duệ là
người Bán Long hay không."
"Rất xin lỗi, ta không có hứng thú với con gái của ngài."
"Không có hứng thú với con gái của ta, vậy ngài đối với ta thì sao?"
"Trước mắt đến xem, ta cũng không nghĩ đến việc chuẩn bị tư tưởng cho một
cuộc tình vượt chủng tộc."
"Vậy thì thật đáng tiếc."
"Phu nhân, chúng ta nói một chút về việc chính đi, ngài giết chồng của mình."
"Ta chỉ tham dự."
"Được rồi, ngài tham dự âm mưu giết chồng của mình."
"Đúng vậy, không sai, nhưng hắn đáng chết, hắn đang mưu toan dẫn đầu Long
tộc rời khỏi Địa Huyệt Thần Giáo, không, là thoát khỏi sự khống chế của Trật
Tự vĩ đại."
"Hắn có đáng chết hay không thì cũng không phải do ngài phán xét."
"Đương nhiên, không sai, tất cả đều nên giao cho Trật Tự vĩ đại quyết định,
nhưng cũng mong Trật Tự thông cảm, ta vừa được thả ra không bao lâu, trải qua
nhiều năm như vậy, ta đều bị giam ở dưới vực thẳm sâu không thấy đáy."
"Cho nên, ta có thể hiểu được rằng ngài đã nhận tội phải không?"
"Đúng thế."
"Được rồi, ngài còn có những lời nào khác muốn nói không?"
"Có."
"Mời nói."
"Ta cần Trật Tự ủng hộ ta trở thành người phát ngôn đời tiếp theo của mạch
Long tộc Địa Huyệt Thần Giáo."
"Ngài đang ra điều kiện?"
"Sau khi ta trở thành người phát ngôn, sẽ điều động đồng tộc tiến đến các cơ sở
nghiên cứu của Trật tự để phối hợp nghiên cứu khoa học, để đồng tộc tiến vào
Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn làm phương tiện chiến tranh, giảm số lượng, sửa đổi tín
ngưỡng, ta sẽ áp dụng và thúc đẩy tất cả."
"Phu nhân, ta có thể lấy thân phận của người ngoài cuộc để hỏi ngài một vấn đề
sao?"
"Đương nhiên, mời ngài."
"Ngài làm như vậy, cũng không lo lắng cho bộ tộc của mình sẽ tiêu vong sao?"
Phu nhân Anser phun ra một vòng khói,
Cười nói:
"Ta hận không thể để cho cái bộ tộc bẩn thỉu này ngày mai triệt để diệt vong!"