"Ai, ta còn tưởng rằng cậu phải chết rồi, cảm xúc cũng đã ấp ủ gần xong, ngay
cả động tác, biểu lộ bi thương như thế nào khi ôm thi thể của cậu cũng đều đã
tưởng tượng trước, kết quả lúc đến xem, chậc, thật đúng là có một chút xíu thất
vọng."
Karen để Philomena đi ra bên ngoài chặn lại người tiếp viện, mặc kệ là người
của Trật Tự Thần Giáo hay vẫn là Địa Huyệt Thần Giáo đều bị cản lại ở bên
ngoài, nhưng tất nhiên có người không ngăn được, hoặc là nói, vốn là không
ngăn cản.
Neo đi đến trước mặt Karen, ngồi xổm xuống, nhìn xem trạng thái hiện tại của
Karen, cười nói:
"Đúng, chính là loại cảm giác này, linh hồn uể oải, tinh thần không phấn chấn,
có phải đang cảm thấy rất khó chịu hay không, có phải đang rất muốn nghỉ ngơi
hay không, có phải đang rất muốn đấm một cái vào mặt ta để ta không cần tiếp
tục dáng vẻ nói nhảm giống như bây giờ?"
"Cũng sẽ có thời điểm ngài bị thương."
"Hứ, nói ra giống như là lúc ta bị thương thì cậu quan tâm ta từng ly từng tí vậy.
Ta mới từ biệt Lenos sau khi mật đàm trong mật thất của đại sứ quán, cảm ứng
được tín hiệu mà cậu phóng thích lên không trung, lúc nửa đường ta thật sự lo
lắng cậu sẽ bị bộ xương khô đó giết rồi."
Neo đưa tay, nhéo nhéo vào bộ xương màu đồng không nhúc nhích đứng bên
cạnh:
"Kết quả vẫn là mạng của cậu lớn, cái bộ xương này không phải là phải cực kỳ
mạnh sao, thế mà cuối cùng vẫn là bị cậu giết rồi, làm sao làm được, ta còn
tưởng rằng lúc này bốn phía xung quanh phải bị san bằng rồi."
"Cô ta không chết."
"Cô ta?" Neo bắt được điểm mấu chốt, sau đó đưa tay sờ lên chỗ xương chậu
của bộ xương, "Đây là một bộ xương của nam mà."
Lập tức, Neo nhẹ nhàng bẻ bẻ cổ, tiếp tục nói: "Con rối phân thân?"
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Ừm, đúng thế."
Ngay sau đó, Karen đơn giản thuật lại sự việc một lần.
Sau khi nói xong, Karen hỏi Neo: "Ngài là đoán được cô ta có thể sẽ tới cái
quán ăn này sao?"
Neo lắc đầu, nói: "Không có, chỉ là vì lo lắng lúc Philomena thi hành nhiệm vụ
khống chế không nổi tâm tình của mình, thật sự cố ý đánh người giết người nên
mới đẩy ra ngoài trước mà thôi, cô gái này thật sự chỉ nghe lời cậu nói, mệnh
lệnh của những người khác thì sẽ rất qua loa.
Chưa kể, cậu biết lần này trong tiểu đội của chúng ta đều là người Wien, món ăn
đặc sắc ở nơi này lại rất khó ăn, muốn tìm món ăn quê nhà để bọn họ ăn ngon
một chút, ăn ngon mới có thể duy trì sự nhiệt tình của mọi người đối với công
việc."
"Thật sao?"
"Ha ha, đương nhiên là thật, ta cũng sẽ không tính ra cô ta sẽ đến nơi này."
"Tại sao ta thấy có chút không tin?"
"Tại sao không tin?"
"Bởi vì nếu như không phải ngài đoán được, ngài sẽ đội công lao này lên đầu
của ngài, nói cho ta, đây là do ngài sớm dự tính trước, tất cả đều ở trong lòng
bàn tay. Bây giờ thì ngược lại."
"Ha ha, ừm, cậu có thể hỏi người hầu nam của cậu một chút đi, thật ra sau khi
cầm lấy tư liệu của cậu gửi về rồi xem xong, ta đã từng nói với hầu nam của cậu
một câu bộ xương này..."
"Rất giống với Alfred?"
"Không, ta cảm thấy rất giống với cậu."
"Giống ta?"
"Cho nên trong lúc ta thử tính toán logic hành vi của cô ta, vừa lúc đã thay thế
cậu vào trong đó.
Sau đó ta suy nghĩ, làm ra chuyện lớn như vậy, còn có thể tận mắt thấy đám
thần quan Trật Tự bị mình đùa bỡn quay vòng vòng, lúc này, có lẽ cậu sẽ nghĩ
đến món Wien mà cậu xem như là cơm heo.
Cô ta nói cô ta sùng kính cậu, sùng kính được dùng với thần tượng, tiếp theo
không phải bắt chước một cách tự nhiên sao?
Ý nghĩ của ta không sai chứ, thật sự vẫn có chút già mồm giống như cậu đấy."
"Ha ha."
"Đáng tiếc, đến cuối cùng, chỉ là diệt một con rối phân thân, nếu như thật có thể
giết bản thể, đó chính là một công lớn, bây giờ thì... Cũng không dám nhận
công lao, đem bộ xương khô này về nói rằng đã bị cậu giết chết, nhưng rốt cuộc
vẫn còn không chết, nói không chừng qua sau này lại lộ ra tung tích ở nơi này,
đến lúc đó chúng ta sẽ lúng túng."
"Ngài đang suy nghĩ gì?"
"Ta đang nghĩ, cái bộ xương này thế nhưng là món đồ tốt đấy, dù sao cũng
không dùng để lấy công được, diệt một phân thân cũng không tính là công lao
gì, khung xương cũng không cần đưa ra, tự mình giữ lại chứ sao.
Như vậy đi, cậu mang bộ xương này về trước đi... Về khách sạn, ta ở tại nơi này
giải quyết hậu quả cho cậu, cứ nói rằng cậu bị thương."
"Ừm, tốt."
"Còn có thể đi được không đấy?"
"Vấn đề không quá lớn." Karen đứng người lên, "Về đi tắm."
Neo nhắc nhở: "Sau khi tắm xong, nhớ kỹ viết hết tên của những người phụ nữ
có liên quan đến cuộc sống của cậu, sau đó từng bước từng bước loại bỏ, không
nên gấp gáp, từ từ làm, bởi vì ta biết đây là một công trình vĩ đại."
"Nhưng mà có lẽ cô ta biết ta, ta không biết cô ta, hoặc là, cô ta cho rằng ta biết
cô ta, nhưng ta lại không."
"Xác thực, nếu như đều tính cả quen mặt vào, như vậy thì quả thật quá nhiều,
thậm chí chỉ là một nữ đồng nghiệp từng tiếp xúc cũng có thể, tuy vậy thì chúng
ta có thể đổi một cái mạch khác để suy nghĩ.
Cũng như với một cô gái mà chúng ta thích, hoặc là một cô gái mà chúng ta
cảm thấy hứng thú, chúng ta có lẽ cũng sẽ muốn cố ý lộ mặt trước mặt họ, để cô
ta chú ý một chút, có đúng hay không?
Giống như là thời học sinh, có vài cậu bé sẽ cố ý trêu chọc, là vì để cho người
khiến mình động lòng nhìn mình nhiều hơn vài lần.
Cho nên a ta cảm thấy, cô ta ít nhất đã từng để lại ấn tượng cho cậu, ít nhất thì
có lẽ cậu cũng nhớ kỹ tên của cô ta."
Nói đến đây, Neo đẩy đẩy Karen ở phía trước, hỏi:
"Ta nói này, có phải trong lòng của cậu đã có đối tượng nghi ngờ rồi hay
không?"
Karen nhìn xem Neo, không nói chuyện