Số 13 Phố Mink

Chương 2089

Cốt Long rất vui vẻ, xoay vòng quanh tại chỗ, giống như là đang đuổi theo để

cắn lấy cái đuôi của mình.

Tuổi của nó còn quá nhỏ, tuổi nhỏ đến nỗi phản ứng của nó đối với mọi thứ

xung quanh đều cực kỳ mẫn cảm, cũng cực kỳ đơn giản, hoàn toàn không hiểu

được làm sao để phản ứng linh hoạt.

Nhưng một số điểm, linh hoạt gần nghĩa với việc khuất phục trước hiện thực,

không ngừng hòa giải với nội tâm của bản thân.

Ở trong mắt của Karen, điều này là thật sự đáng yêu, bởi vì bản thân mình trước

đây, vấn đề lớn nhất là quá hiểu cách để linh hoạt, cũng sẽ biểu hiện quá linh

hoạt.

Cho nên giờ này khắc này, Karen thật lòng muốn che chở cho con Cốt Long nhỏ

này.

Thăm dò con đường cũng giống như phiêu bạt ở trên biển cả, cần rất nhiều rất

nhiều điểm để thả neo, Alfred là một cái, nhưng Alfred có chút quá sùng bái

mình, nếu như con Cốt Long nhỏ này có thể luôn luôn ở bên cạnh mình, sự tồn

tại của nó, có thể trở thành một điểm thả neo để mình vững vàng bản tâm của

Trật Tự.

Trong lúc đang bàng hoàng và mê mang, nhìn vào nó một chút, có lẽ sẽ càng dễ

dàng để đưa ra quyết định hơn.

Karen tin chắc: Phía trên Trật Tự, sẽ không có Thần.

Mặc dù Cốt Long bây giờ không có cách nào dùng câu từ hoàn chỉnh để thể

hiện ra ý nghĩ của mình, nhưng từ biểu hiện của nó thì có thể thấy được, phản

nghịch theo quan niệm của nó, là đánh vỡ hết thảy đỉnh đầu gông xiềng trói

buộc.

Cho dù Long Thần Phản Nghịch đã từng là đại biểu cho tín niệm này, cũng

không thể xuất hiện ở trên đầu của nó, như vậy sẽ làm cho nó cảm thấy vô cùng

khó chịu.

Trong một thế giới xác thực là có Thần, trong một thế giới thờ phụng Thần linh,

trong một cái giới mà sự vận chuyển của nó đều dùng ý chí của Thần làm tiêu

chuẩn, những kẻ phản đối Thần, nhất định là không cách nào được thấu hiểu và

cũng sẽ cô độc.

Trên màn đêm của thảo nguyên, đốt lên một đống lửa, ngẩng đầu, từ nơi sâu xa,

ngươi đang như trông thấy ở trên mặt trăng, trong một thế giới khác, trong một

không gian trục xuất ngăn cách bởi khoảng không vô ngần, cũng có một người,

đang đốt một đống lửa giống như ngươi.

Loại cảm giác ánh lửa đang chiếu rọi trên mặt mình của cả hai bên, trong

khoảnh khắc có thể xua tan tất cả cô độc, chiếu sáng lẫn nhau, làm cả hai cảm

thấy ấm áp.

Có một từ ngữ, nó có thể xuyên thấu qua ngăn cách của tuổi tác, chia cắt của

biên giới quốc gia, phân chia chủng tộc, định nghĩa giai cấp, khi ngươi nghe

được kẻ đó dùng từ này để xưng hô với mình, loại cảm giác tín nhiệm và kết nối

sinh ra trong nháy mắt kia, đủ để phá vỡ mọi rào cản, thậm chí có thể để ngươi

cực kỳ yên tâm mà giao phía sau lưng của mình cho đối phương.

Trong khoảnh khắc mà Karen giẫm ở phía trên đầu của Thần Trật Tự, Cốt Long

cứ ngỡ như nghe được một tiếng gọi kia.

Tất cả những lời hoang đường giả dối, giả nhân giả nghĩa, ở trước mặt nó đều

tỏa ra nhạt nhòa và vô nghĩa.

Karen phất phất tay, thân thể tín ngưỡng của Thần Trật Tự tiêu tán.

Thiên Mị: "..."

"Vèo" một tiếng, Thiên Mị lập tức chạy về sau lưng Karen, quấn quanh cánh tay

phải của Karen.

Cốt Long thấy thế, dừng xoay vòng vòng, sau đó nâng người lên, dưới sự dẫn

dắt của nó, hình chiếu của Long Thần cũng lập tức trở nên càng thêm cao lớn và

hùng tráng, cứ như sắp gào thét mà lao xuống.

Thiên Mị rất không hiểu, nó không hiểu được vì sao đang trong tình huống

thắng chắc rồi, chủ nhân của mình lại muốn từ bỏ chống cự.

Karen lại không có chút bối rối nào, yên tĩnh đứng tại chỗ.

Đã xác nhận cảm giác, nó sẽ không làm mình bị thương.

Cốt Long lắc lư đầu một chút, lúc này mới ý thức được mình có vẻ đã quên đi

việc thu hồi hình chiếu của Long Thần, nó lập tức vung vẩy đứng người lên,

hình chiếu Long Thần tán đi, lập tức, Cốt Long nhào về phía Karen.

Thiên Mị lập tức lao lên một lần nữa, chuẩn bị phóng về trước tiếp tục chiến

đấu, nhưng bị Karen đưa tay bắt lấy cái đuôi.

Cốt Long vọt tới trước mặt Karen, không có tấn công, mà là ngừng lại, lúc trước

tính cách vô cùng táo bạo, bây giờ lại lộ ra vẻ rất ngại ngùng.

Karen duỗi tay ra, Cốt Long do dự một chút, giơ vuốt rồng của mình lên, sau đó

quơ quơ một chút, phát hiện cực kỳ không thích hợp.

Lập tức, hình thể của nó biến hóa, một bé gái có mái tóc dài màu trắng xuất hiện

ở trước mặt Karen.

Thân hình của cô bé thon gầy, trên mặt và trên người đều có vết thương, trông

gầy gò nhưng lại kiên nghị.

Cô bé giơ bàn tay nhỏ của mình lên, đặt ở trong tay Karen.

Karen nhẹ nhàng nắm chặt lại, sau khi nắm tay, cô bé tóc trắng bắt lấy một ngón

tay của Karen, lại nắm chặt lại, cô bé không hiểu, nhưng cô bé cảm thấy đây

cũng là một loại lễ nghi bình đẳng.

Karen cười, giơ một cái tay khác lên, sờ về phía mặt của cô bé, cô bé thoáng

tránh khỏi, nhưng Karen vẫn đặt ở đó, không dời đi, thời gian dần trôi qua, cô

bé cũng không tránh né, để tay của Karen đặt ở trên mặt mình.

Ngay sau đó, một nguồn sức mạnh linh hồn đi theo bàn tay của Karen tràn vào

cơ thể, bắt đầu giúp cô bé chữa trị vết thương.

Loại cảm giác này thật thoải mái và thật ấm áp, trong chốc lát, cô bé tóc trắng

chỉ cảm thấy cái tay đang vuốt ve mặt mình này thật thân thiết, tay của cô bé

cũng vô thức mà đặt trên mu bàn tay của Karen.

Sau khi truyền dẫn một chút sức mạnh linh hồn, Karen cảm thấy linh hồn của

mình bắt đầu lâm vào trạng thái uể oải và suy yếu, hôm nay anh quả thật đã tiêu

xài rất nhiều, mặc dù không đến mức trọng thương hôn mê, nhưng cơ bản cũng

là đã bước dọc theo làn ranh đó rồi.

Thiên Mị nhìn thấy cảnh tượng này, nó cực kỳ không hiểu, đồng thời cũng cảm

thấy rất tủi thân, loại cảm giác này, giống như là một con cá chạch không cẩn

thận trượt vào trong cái bình chứa đầy dấm.

Nó rất muốn học theo con mèo đen kia, khóc lóc om sòm lăn lộn hò hét lên: Vì

cái gì, dựa vào cái gì, tại sao có thể như thế này!

Nhưng nó không dám.

Bởi vì nó rõ ràng, chủ nhân của mình có thể tha thứ cho tất cả hành vi của con

mèo đen kia, mà nếu như chính mình bắt chước, vậy thì thứ chờ nó là bị một

bàn tay đập chết.

Ý thức linh hồn của Karen bắt đầu rời đi, bên trong hiện thực, Karen mở mắt ra,

thu tay lại khỏi khối băng.

Auggie vẫn còn đang duy trì tư thế quỳ trông thấy Karen "Trở về", khóe miệng

vô ý thức ngoắc ngoắc lên, cô ta chắc là muốn cười, nhưng khống lại chế được,

nhưng mà cũng không khống chế được toàn bộ.

"Thành công?"

Nhìn có vẻ như đang lo lắng cho Karen, nhưng thật ra là mang ý trào phúng.

Cô ta cảm thấy không ai có thể hiểu con Cốt Long kia hơn cô ta, sao có thể thu

phục nó một cách dễ dàng đến như vậy, nếu như người thừa kế Long Thần sẽ dễ

dàng nhận chủ như vậy, vậy thì Long tộc chẳng phải đã hoàn toàn trở thành một

trò cười rồi hay sao?
Bình Luận (0)
Comment