Lúc Karen lên lầu lúc đã gặp mấy lần, trên mặt mọi người không có vẻ phẫn nộ
khi bị doạ dẫm bắt chẹt, ngược lại có vẻ an lòng của đi thay người.
Mặc dù kế hoạch là do Alfred và Neo chuẩn bị, nhưng công lao thực hiện của
Wilker cũng rất lớn.
Nếu để cho Rasma biết mình để học sinh tốt của ông ta phụ trách bắt chẹt nhận
hối lộ, cũng không biết lão già kia có thể tức giận đến mức nhếch rau lên hay
không.
Nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện tiếp đó Wilker còn phải đi phụ trách tổ chức tàn
dư Ánh Sáng, Alfred thậm chí đưa cậu ta vào danh sách quan sát, so sánh với
những thứ này, việc mà Wilker làm lúc này cũng không đáng là bao.
Người ở phía dưới thông báo Bộ trưởng trở về, Wilker lập tức đứng người lên,
cậu ta còn chưa chỉnh sửa xong sổ sách, lúc này vốn không muốn đánh loạn tiết
tấu ghi chép, vô thức muốn cầm một cuốn sổ khác để đi lừa gạt một chút, dù sao
Karen cũng sẽ không lật ra xem.
Cậu cũng là thăm dò rõ ràng tính tình Karen, những việc rườm rà có thể giao
cho bọn thuộc hạ đi làm thì Karen thường cực kỳ nguyện ý chuyển giao quyền
lực.
Nhưng do dự một chút, Wilker vẫn cầm theo quyển sổ đã ghi chép được một
nửa mà đi ra ngoài.
"Bộ trưởng, đây là sổ sách, bởi vì hai ngày này tiếp đón hơi nhiều, ta còn chưa
kịp chỉnh sửa tốt, nhưng vẫn mời ngài xem qua một chút."
"Ta không cần xem, ta tin tưởng ngươi."
Karen mặt mỉm cười nói, sau đó đưa tay tiếp nhận sổ sách tùy ý lật hai lần.
Trong lòng Wilker thở phào một cái.
Karen trả sổ sách lại Wilker: "Alfred đâu rồi?"
"Ngài Alfred còn đang ngủ say, bảo rằng phải ngủ một ngày một đêm, dặn dò ta
làm xong chuyện còn lại, mặt khác, ngài Alfred còn dặn do đưa Kevin và
Connor về khách sạn."
"Ừm, tốt."
Alfred hẳn là tiếp nhận trị liệu trên phương diện tinh thần, đang tiến hành chữa
trị.
Karen đi vào phòng bệnh của Ventura và Philomena, hai người ngồi ở trên
giường, hai tay Ventura bưng một chén trà nóng, giống như là ông lão mà hớp
từng ngụm nhỏ;
Philomena thì sắc mặt u ám.
"Các ngươi tỉnh rồi." Karen đi tới nói.
"A, tỉnh, haha, Bộ trưởng." Khuôn mặt Ventura lập tức tươi cười đón lấy, cậu ta
còn muốn xuống giường, bị Karen ngăn lại.
Philomena thì quay đầu nhìn Karen một chút, không nói chuyện.
Ventura thấy thế lập tức giải thích nói: "Vừa nãy Philomena hồi tưởng lại tình
huống lúc hành động, sau đó, cô ấy tức giận."
"Tức giận?"
Philomena mở miệng nói: "Ta cảm thấy ta rất rác rưởi."
"Một vài thời điểm, chúng ta muốn cần phải đối xử với sự chênh lệch giữa mình
và các đối thủ đặc biệt một cách lý tính, không cần tự tạo cho mình quá nhiều
áp lực, ngươi có biết vật triệu hồi vong linh đánh ngã mình là ai sao?"
Philomena nhẹ gật đầu: "Trước lúc về phòng bệnh thì Alfred có nói cho chúng
ta biết."
"Vậy mà ngươi vẫn còn tức giận?" Karen cười nói.
Đó chính là Đại tế tự, hơn nữa còn là Thần tử.
Đời này của Rasma chỉ phục một người, đó chính là ông nội Dis của mình;
nhưng đời này Rasma còn chủ động nhượng bộ một người, đó chính là Norton.
Karen cảm thấy dùng bất cứ góc nhìn nào để đánh giá cao Đại tế tự cũng không
có gì quá đáng, ông ta là một người có thể so sánh với ông nội mình.
Philomena trả lời: "Tức giận."
Karen an ủi: "Ngươi xem như bị ta đánh là được."
Philomena nghe được lời này, cẩn thận suy ngẫm một chút, nói: "Không tức
giận."
"Ha ha."
Karen đưa tay, đắp chăn mang tính hình thức cho Philomena, dặn dò: "Dưỡng
thương cho tốt."
Ventura thì tò mò hỏi: "Nghe Bart nói, sắp đánh trận rồi?"
"Cũng không tính là đánh trận đâu, là tổ chức đoàn bắt cá chạch."
"Đáng tiếc, ta cũng không thể đi xem." Ventura tiếc nuối nói.
"Không có việc gì, Bart cũng không có cách nào đi xem, bởi vì hình như ngay
cả ta cũng không đi được."
Sau khi an ủi xong hai thuộc hạ, Karen rời khỏi cái phòng bệnh này, đi về phía
một phòng khác.
Neo nằm trong phòng bệnh riêng, hắn nằm ở trên giường, phía trên treo lơ lửng
một cái vật chứa trong suốt, bên trong đựng đầy máu tươi, còn có từng cái ống ở
phía dưới, tiếp nối vào trên người Neo.
"Trên đời này chắc cũng không có bao nhiêu Dị Ma Khát Máu có thể hưởng thụ
đãi ngộ giống như ngài." Karen trêu chọc nói.
"Đây không phải là máu, đây là dịch dinh dưỡng." Trong chăn truyền ra âm
thanh của Neo.
Karen vén chăn lên, kinh ngạc nói: "Có thể nói chuyện rồi sao?"
"Vì cái gì trên mặt của cậu sẽ xuất hiện vẻ thất vọng?"
"Bởi vì quả thật rất thất vọng."
"Hừ." Neo nhìn vật chứa phía trên một chút, "Thật ra Dị Ma Khát Máu hút máu
chính là vì hấp thu sinh mệnh lực bên trong, cho nên nó không phải máu tươi."
"Nhưng vấn đề là cái màu sắc này, nhìn thế nào đều không giống như là được
lấy từ thực vật."
"Ta cứ mặc kệ, đây là thuốc, bên trong Kỵ Sĩ Đoàn có rất nhiều thứ tốt, mục sư
dùng cái này trị liệu cho ta mà con mắt cũng không nháy chút nào, đãi ngộ tốt
nhất quả nhiên chính là Kỵ Sĩ Đoàn."
"Vậy thì ngài thật sự rất may mắn."
"Đúng vậy, nếu không ta muốn nói chuyện thì cần phải dưỡng thương một tuần
lễ, lần này vết thương quá nghiêm trọng."
"Ừm, chúc mừng ngài."
"Chuyện bên phía Đoàn trưởng thế nào rồi?"
"Cực kỳ thuận lợi, ông ta chả hỏi ta cái gì cả."
"Chuyện này rất bình thường, những việc mẫn cảm thì ông ta cũng không tiện
mà hỏi nhiều."
"Chắc là như vậy đi."
"Pháp sư Morindi kia, cậu thật dự định thu nhận bà ta sao?"
"Để nói sau."
"Thứ mà ta lo lắng chắc cậu cũng rõ ràng, ta cũng không lắm lời thêm, bà ta là
người tốt, nhưng cũng không tốt để khống chế."
"Ta còn không nghĩ đến một bước này, không cần vội. Được rồi, ngài nghỉ ngơi
cho thật tốt, ta về khách sạn tắm rửa, cũng nghỉ ngơi cho tốt một chút, quá mệt
mỏi."
"Nếu vậy mà cậu vẫn cố ý đến thăm bệnh?"
"Đây là quá trình nhất định phải đi, ngài đã dạy ta."
"Ha ha, bây giờ ta cũng ngại nói mình là thầy của cậu, cậu chơi còn lợi hại hơn
ta."
"Ngài dĩ nhiên không phải là thầy của ta, ngài là Bộ trưởng đứng dưới ta."
"Súc sinh."
"Ài, tốt, nếu như ngài còn không thể nói chuyện mà nói, ngược lại, ta thật rất
muốn dùng ánh mắt để giao lưu với ngài nhiều hơn một chút, bây giờ thấy ngài
vậy mà phục hồi nhanh như vậy, ta ngược lại cũng không muốn nói quá nhiều
lời, ngài nghỉ ngơi đi, ta đi trước."
"Đánh trận, cậu không đi sao?" Neo hỏi.