Ở đối diện, phu nhân Anser bắt đầu hạ cơ thể của mình xuống, kỵ sĩ chim ưng
buông lỏng khống chế không trung quản chế để bà ta có thể đến gần quân trận,
nhưng Karen để ý, khóe mắt của con mắt khổng lồ kia vẫn đang ngó chừng phu
nhân Anser, cái này cũng mang ý nghĩa những nòng Pháo Ma Tinh phía dưới
thật ra cũng có một phần đang khóa chặt bà ta là mục tiêu.
"Thưa ngài Đoàn trưởng, ta khẩn cầu để lại một chút hạt giống cho mạch Long
tộc của Địa Huyệt Thần Giáo chúng ta, bọn họ nguyện ý nghe theo hiệu lệnh
của trật Tự, lao tới bất kỳ chiến trường!"
Đoàn trưởng Daan ngồi trên Tê Giác Sấm nhẹ gật đầu, đáp lại nói: "Tiếp nhận
thỉnh cầu của ngươi."
"Cảm tạ ngài, ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại."
Phu nhân Anser bắt đầu bay về phía trước, khi bà ta bay đến phía trên thần điện,
phát ra một tiếng rít lên.
Lập tức, Cấm Vệ quân Long tộc bắt đầu cởi bỏ áo giáp, buông vũ khí xuống, cả
đám đều quỳ rạp trên đất.
Vốn dĩ Raio là muốn dựa vào bọn họ để thoát ly khỏi Địa Huyệt Thần Giáo, đi
xây dựng chi nhánh long tộc, hiện tại, bọn họ rời bỏ tộc đàn của mình, lựa chọn
tổ chức đầu hàng.
Đây nhất định không phải ý kiến nảy ra lâm thời, trong khoảng thời gian trước
đây, không chỉ có mỗi tổ chuyên án của Karen là đang làm việc, phu nhân Anser
đã sớm sắp xếp xong với nội bộ của Long tộc.
Cũng như trước đó ở bên trong văn phòng, bà ta đã nói với Karen, bà ta sẽ phối
hợp tất cả sắp xếp của Trật Tự Thần Giáo nhằm vào Long tộc.
Trước hết cắt giảm số lượng nhân khẩu trong tộc, lại đem tập kết tinh anh thanh
niên trai tráng toàn tộc trong Cấm Vệ quân rút khỏi nơi đóng quân, dựa theo yêu
cầu của Trật Tự, từng bước từng bước đến những nơi cần dùng mạng để lấp vào
mà hao mòn;
Nhân khẩu còn sót lại của Long tộc sẽ tiếp tục sống trong thế giới dưới lòng đất,
sống trong khu vực này, bọn chúng không những không thể hận Trật Tự Thần
Giáo, còn phải càng ôm chặt đùi của Trật Tự Thần GIáo mới có thể ở chỗ này
tiếp tục sinh tồn.
Vận mệnh của toàn tộc sớm đã bị phán quyết, mà bọn chúng ngay cả tư cách
tham gia dự thính cũng không có.
Kỵ Sĩ Đoàn dừng việc tiến lên, hạ trại ngay tại chỗ, đồng thời phái ra kỵ binh,
xác định phạm vi an toàn, nhân khẩu còn lại của Long tộc bây giờ cũng tập
trung ở khu vực trung tâm của thần điện, còn về những nơi khác, thì đều giao
cho quân tôi tớ đi cướp bóc.
Mà Cấm Vệ quân Long tộc như là tù binh, không, có thể nói là nô lệ, bọn chúng
chủ động đi đến phía trước Kỵ Sĩ Đoàn, đeo gông xiềng được ném ra trước đó
lên người mình.
Auggie bay xuống từ trên không trung, đáp lên phía trên một công trình kiến
trúc, phía dưới vừa lúc có một đoàn kỵ binh của Kỵ Sĩ Đoàn đi qua, Dinah cười
nhảy xuống, vị đội trưởng kỵ binh kia chắc là nhận biết Dinah, chủ động đưa
thú cưỡi của mình cho Dinah.
Karen thì cùng Auggie tiếp tục đứng ở trên mái nhà, vừa lúc đối mặt với một
hàng Cấm Vệ quân Long tộc đã tự đeo gông cùm lên.
Auggie cười nói: "Ngươi nhìn xem, có giống như một đám tang không."
Karen thở dài, nói: "Cảm khái về chuyện đó vào lúc này cũng không có ý nghĩa
gì."
"Nguyên nhân không có ý nghĩa là do ngươi là người, mà ta là rồng."
"Đúng vậy, không sai, chúng ta có thể thay đổi vị trí để suy nghĩ, nhưng không
có ý nghĩa."
"Ngươi nhìn thân phận của ta bây giờ một chút, có thể đứng ở chỗ này nói
chuyện cùng ngươi, mà không phải quỳ ở đó, vừa lúc là bởi vì ta từ rất sớm đã
làm…Người hầu cho Người Cầm Roi."
Karen trầm mặc, muốn kết thúc cái đề tài này.
Auggie nhún vai, cơ thể lớn như cô vào lúc này trong giọng điệu lại mang theo
một chút thì thào: "Ta từng trách ngươi chuyển biến thái độ đối với tộc ta, thật
ra ngươi không sai, kẻ vẫn luôn đang ảo tưởng là ta, nhưng trên thực tế, các
ngươi mới là đám người thấy rõ ràng nhất."
Karen lấy từ trong túi ra một bao thuốc, rút ra một điếu, châm lửa, hít một hơi.
Anh không thích nơi này, không thích cái thế giới dưới đất áp lực máu tanh, nơi
này giống như có một loại ma lực, nhuộm lên tất cả những người đến đây một
màu sắc giống như nó.
Karen nhớ Wien, nhớ thành phố York, nhớ con đường ồn ào náo nhiệt, tiếng còi
hơi ầm ĩ và báo chí mực in, anh khát vọng trở về cái xã hội thế tục mà mình
càng có thể tiếp nhận kia hơn.
Auggie cúi đầu xuống, nhìn về phía mặt Karen, đột nhiên hỏi:
"Lần này lại tới đây, có phải khiến ngươi có nỗi xúc động rất lớn?"
Karen tiếp tục trầm mặc.
Auggie thì tiếp tục hỏi: "Có thể để cho ngươi sinh ra có một chút hoài nghi đối
với ý nghĩa của Trật Tự?"
Karen phun ra một vòng khói, cười cười, nói: "Không có."
"Không có?"
"Ngược lại để cho ta càng biết rõ, ý nghĩa bảo vệ Trật Tự ở nơi nào, đây là sự
giáo dục thẳng thắng nhất."
"Nơi này chẳng lẽ không phải phạm vi thế lực của Trật Tự sao?"
"Thế nhưng mà ngươi có tín ngưỡng Trật Tự không, ngươi tín ngưỡng Thần Địa
Huyệt hay là Long Thần Phản Nghịch?"
"Ta..."
Lúc này, Karen trông thấy trong khu vực quân doanh, có một khẩu Pháo Ma
Tinh được đặt riêng ra, Đoàn trưởng Daan cưỡi Tê Giác Sấm đi tới đằng sau nó.
Karen còn nhìn thấy phu nhân Anser và một đám trưởng lão Long tộc mặc quần
áo lộng lẫy quỳ rạp dưới đất, trong mơ hồ, có thể nghe được tiếng khóc truyền
ra.
Phía trên, con mắt khổng lồ kia bắt đầu chuyển động, bắn ra một vệt ánh sáng,
đánh vào vị trí của pho tượng Long Thần Phản Nghịch đặt ở phía trên thần điện.
Đoàn trưởng Daan tự mình xoay người bước xuống khỏi vật cưỡi, đưa Ma tinh
thạch vào trong ống cấp năng lượng cho Pháo Ma Tinh, vận chuyển pháp trận.
"Ầm!"
Pháo Ma Tinh phát xạ, chùm sáng mang theo sức phá hủy kinh khủng đánh
trúng pho tượng của Long Thần Phản Nghịch.
"Oanh!"
Đầu tiên là một vết rạn nứt to nhanh chóng khuếch tán, theo sau là một tiếng
vang vô cùng lớn, pho tượng Long Thần Phản Nghịch bắt đầu sụp đổ, cái đầu
rồng to lớn kia cũng rơi xuống.
Trong nháy mắt khi nó rơi xuống, rõ ràng đã tạo ra rung động dữ dội, nhưng
toàn hiện trường, tựa như chìm vào trong một sự yên tĩnh quỷ dị.
Đợi đến khi bụi bặm tán đi, trong mắt đầu rồng kia, có chất lỏng đỏ tươi chảy
ra.
Trong khách sạn Lu Mờ, Connor vốn đang cùng Pall, Kevin trêu đùa, bỗng
nhiên ngồi thẳng người, đột nhiên, một cảm xúc bi thương chợt xuất hiện trong
lòng, tựa như muốn khóc.
Nhưng cô bé lập tức dùng sức hít nước mũi, mu bàn tay dùng sức lau hốc mắt
của mình, gượng ép không để một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt đỏ hoe,
quật cường thầm nói:
"Không thể khóc!"