Tàn dư Ánh Sáng mãi mãi cũng là thuốc vạn năng, chỗ nào cần thì cứ bôi vào
chỗ đó.
Chỉ có điều là lúc trước Karen dùng cái cớ này còn cần bố trí hiện trường một
chút, sắp xếp lời nói, ứng phó kiểm tra một chút, bây giờ không cần thiết phải
làm như vậy, cũng không có khả năng mình rảnh rỗi không có chuyện gì làm
mà tự mình đi điều tra mình.
Thiên Mị vươn cánh lên, Karen cõng Connor bay đến trước tòa nhà tổng bộ rồi
đáp xuống.
Tòa nhà tổng bộ có trận pháp phòng ngự, bay trên không trung sẽ bị hạn chế,
trong tay Karen ngược lại là có "Chìa khoá" khống chế trận pháp, nhưng bản
thân là Bộ trưởng cũng sẽ không cố ý biểu diễn cách mình đi cửa sau như thế
nào trước mặt mọi người.
Thần bào mặc trên người trước đó đã tan nát, nói cách khác Karen bây giờ đang
trần truồng, nhưng mà dựa vào năng lực của chiếc nhẫn trên tay, anh tạo cho
mình "thêm" một bộ quần áo.
Đây xem như là một công dụng nhỏ kèm theo chiếc nhẫn mà Lemar rèn đúc
này, Karen rất ít sử dụng, bởi vì nó cực kỳ dư thừa, nhưng mà bây giờ lại cực kỳ
thực dụng, còn nữa, cũng sẽ không có người dám chủ động ở chỗ này dùng ý
thức đi dò xét Bộ trưởng của bọn họ, sau đó phát hiện rằng thật ra ngài Bộ
trưởng đang trần truồng.
Sau khi Karen đáp xuống thì Connor cũng từ từ tỉnh lại, Karen đã nhận ra động
tác của cô bé, hỏi "Vết thương thế nào?"
"Rất đau, xương cốt bị gãy rất nhiều mảnh."
Một chiêu ôm chết kia, hoàn toàn là dựa vào cơ thể của Cốt Long.
Dùng độ cứng của cơ thể để tấn công, mặc dù không thể trực tiếp kẹp chết con
rối của Daisa, nhưng một chiêu kia cũng khiến nó bị trọng thương, Connor cũng
phải trả giá.
Nhưng cái giá lớn nhất phải trả vẫn là lúc Karen dùng phương thức "Kích nổ"
để đánh bại con rối của Daisa, Connor chủ động giúp Karen hấp thụ phần lớn
tổn thương từ vụ nổ.
"Lần sau không cần phải như vậy, dù sao ngươi cũng không phải là bộ giáp
không có sinh mạng, tổn thương có thể phân cho ta để cùng gánh chịu, tự ngươi
có thể tính toán xem mức độ phân chia như thế nào là thích hợp nhất."
Connor lắc đầu ∶ "Ta không muốn suy nghĩ nhiều như vậy."
"Ha ha, được thôi."
"Karen, ngươi có nghĩ đến rằng, ngươi có thể sẽ không phải là đối thủ của bà ta
hay không?”
"Có nghĩ tới."
"Vậy ngươi còn chủ động tìm tới bà ta làm gì."
"Bởi vì cơ hội cũng không có nhiều, ta muốn tóm lấy, bỏ qua lần này, có lẽ ta
cũng không thể bắt được tung tích của bà ta."
"Bà ta nói đây không phải là phong cách của ngươi."
"Đây quả thật không phải là phong cách của ta, nhưng phong cách chỉ là một
loại tập quán, con người trong những thời điểm đặc biệt, sẽ làm ra việc trái
ngược hoặc phá vỡ phong cách vốn có của mình."
"Ví như…"
"Ví như trước đó khi chúng ta ở trong văn phòng của Đại chủ giáo, ngươi không
thích Đại chủ giáo của chúng ta, nhưng cũng không có ra tay đánh hắn."
"Bởi vì hắn không muốn áp chế nô dịch ta."
"Nhưng bà ta là muốn làm vậy với ta."
"Bà ta vẫn luôn dùng kính ngữ với ngươi."
"Ngươi cũng hiểu kính ngữ, xem ra Pall dạy ngươi rất nhiều thứ. Bà ta không
phải là đang tôn kính ta, mà là xem ta là như một món đồ chơi để thưởng thức,
sau đó vỗ vỗ tay, nói một tiếng thú vị, ta không thích trở thành đồ chơi của
người khác, ta cũng không thích bị một ánh mắt lạ lẫm theo dõi cuộc sống của
mình.
Cho nên, ta cần cho bà ta một lần cảnh cáo, ta muốn để bà ta sợ hãi.
Vẫn tốt là bà ta có thứ mình quý trọng, cho nên cảnh cáo cùng uy hiếp, đều có
thể tạo ra hiệu quả, ít nhất là trong khoảng thời gian này thì bà ta chắc hẳn là
không dám tới tới gần ta.”
"Chỉ là đoạn thời gian này…"
"Trên lý luận mà nói, ta cũng không có thời gian quá dài."
"Là bởi vì chuyện của Dis sao "
"Pall nói cho ngươi biết?"
"Chị Pall từng nói, Dis cùng họ với ta."
"Ha ha, ngươi hẳn phải gọi là ông nội."
"Ta không thích xưng hô mang tính chất trưởng bối."
"Thế nhưng mà ngươi gọi Pall là chị."
"Bởi vì tên của nó là “Chị Pall. Ellen”."
"Vậy tên của Kevin là “Anh Kevin” à."
"Đúng vậy, không sai."
"Nhưng ngươi và ta là bình đẳng, mà Dis là ông nội ta, cho nên, ông ấy cũng là
ông nội của ngươi."
Connor nhíu mày, suy tư một chút, nói ∶ "Ta chỉ là bình đẳng cùng với ngươi,
không có liên quan đến những người khác."
Karen không nói thêm gì nữa.
Lúc đi đến trước cổng lớn của tổng bộ, Connor lại mở miệng nói ∶ "Nhưng ta
thích Dis."
"Ừm?"
"Thích cái câu “Thần Trật Tự được gái điếm nuôi lớn” kia."
"Ngươi có thể nghe hiểu được ý nghĩa của câu nói này sao?"
"Chị Pall đã giải thích thật lâu, ta mới biết được ý của từ gái điếm. Ta thích câu
nói mà Dis nói này, chị Pall nói, nếu như ta có thể gặp được Dis, hẳn là cũng sẽ
nguyện ý đi theo Dis."
"A, có phải vậy không."
"Như vậy, ta và Dis có thể ngang hàng, sau đó ngươi..."
"Khục, ta chỉ bình đẳng với ngươi, không liên quan đến những người khác."
Người trong tòa nhà trông thấy Karen, tất cả đều hành lễ, trên đường Karen gật
đầu thăm hỏi, đi vào phòng làm việc của mình, để Connor ngồi trên ghế, mình
thì nằm ở trên giường.
Wilker đi đến, bẩm báo nói ∶ "Bộ trưởng, Trưởng khu phái thư ký tới mời ngài
đến văn phòng."
Dẫn đoàn trở về, không trực tiếp về tòa nhà tổng bộ để báo cáo với cấp trên, đã
là một sự thất lễ.
Nhưng Karen nhất định phải tiếp tục thất lễ, anh thu hồi hiệu quả của chiếc
nhẫn ngay trước mặt Wilker.
Ánh mắt Wilker lúc này trừng một cái, cậu ta thật không cách nào tưởng tượng
lúc này mới vừa về nhà, Bộ trưởng nhà mình lại mang từ đâu về một đống vết
thương trên người.
"Bộ trưởng, ta đi thông báo cho tổ trị liệu của bệnh viện giáo hội đến."
"Để Blanche tới đây là được."
"Ta để Trưởng khu tới."
"Ừm, lại kêu thêm Ashley." Wilker đi ra.
Karen nhìn về phía Connor ngồi trên ghế, cô bé ngoan ngoãn ngồi ở nơi đó.
"Đợi một chút nữa ta sẽ để Ashley dẫn ngươi đến sở nghiên cứu, cách nơi này
cũng không qua xa, ngươi đến đó để chữa trị vết thương lần này, nhớ kỹ phải
phối hợp kiểm tra cho tốt, nơi đó sẽ cho ngươi khẩu phần lương thực tiêu chuẩn,
xem như có cảm thấy phiền, cũng không cần phải phát cáu."
"Bọn hắn sẽ xem ta như Auggie mà đối xử à."
"Trên lý luận mà nói, đúng vậy nhưng trước hết thì ngươi cứ nhịn một chút đi."
"Trước hết nhịn một chút."
"Ăn ngon, lớn nhanh, chờ đến lúc trưởng thành, khi đó nếu vị Đại chủ giáo kia
còn dám dùng ánh mắt nhìn hàng hóa để nhìn ngươi, ngươi có thể đánh hắn."