Số 13 Phố Mink

Chương 2154

Đến lúc dùng cơm trưa, tạm thời ngưng họp.

Karen đứng dậy, đi ra khỏi phòng hội nghị.

Luther chủ động đi đến chỗ Karen, còn ngoắc: "Bộ trưởng Karen, có thể cùng

dùng chung cơm trưa sao?"

"Rất xin lỗi, ta còn có công vụ phải bận rộn."

"A, vậy thật là tiếc nuối, ta vốn còn muốn thỉnh giáo cách nhìn của ngài đối với

chương trình hội nghị trong buổi sáng hôm nay."

"Ta cảm thấy tất cả có vẻ rất thuận lợi."

"Đúng vậy, cũng rất thuận lợi."

"Vậy ta đi trước, lần tới có cơ hội rồi hẹn sau."

"Công vụ của ngài quan trọng."

Đúng vậy, công vụ của ta là đi trao đổi hợp tác làm sao để cho bọn người các

ngươi ở lại nơi này.

Ánh mắt Karen từ trên mặt Luther dời sang Elanga, nếu sát thủ là do bọn hắn

phái ra mà nói, như vậy mục tiêu để sát thủ tấn công cũng hẳn là do bọn hắn chỉ

định.

Sát thủ đêm đó sau khi ám sát gia đình Waffron, nơi thứ hai đến là nhà mình,

mang có nghĩa bọn hắn cũng liệt tên của mình ra trên danh sách cho sát thủ, khi

đó mình mặc dù không có chức vị gì quá lớn, nhưng đã là một người rất có danh

tiếng trong thế hệ trẻ tuổi.

Đi ra khỏi phòng hội nghị, Karen bước vào thang máy đi xuống tầng dưới cùng

của khách sạn, đi ra khách sạn không bao lâu, một con quạ đen bắt đầu lượn

quanh phía trên, nó không thể bay vào trong khách sạn, chỉ có thể ra ngoài mới

nhận tin được.

Mở ra xem, quả nhiên là tin tức của Alfred, hẹn gặp thành công, Davins tự mình

đến gặp mặt.

Tờ giấy đen hóa thành tro bụi trong tay Karen, Karen không có đi ra ngoài, mà

là lên một chiếc xe ngựa ở cổng khách sạn, lấy tốc độ nhanh nhất, đưa Karen

đến cổng một quán cà phê.

Karen chuẩn bị thanh toán tiền, người đánh xe ngựa lại hành lễ nói: "Thưa ngài,

có thể ghi sổ."

Đây xem như là một loại phương thức hỗ trợ giữa từng hệ thống bộ môn, đến

cuối năm hoặc là trước lúc bắt đầu kiểm toán lại tiến hành thanh toán sổ sách,

chỉ có điều là lúc trước Karen không có tư cách để hưởng thụ loại đãi ngộ này

mà thôi.

"Ngươi biết ta?"

"Đương nhiên, ngài là Bộ trưởng Karen."

"Ừm."

Karen xuống xe ngựa, đi vào quán cà phê.

Người phục vụ đi tới, nói khẽ: "Xin ngài đi cùng ta."

Karen đi theo người phục vụ lên lầu, bước vào một căn phòng, bên trong lại có

một cái trận pháp dịch chuyển phạm vi ngắn, trên vách tường của căn phòng

đều được bôi trét vật liệu đặc biệt, những tài liệu này rất đắt, nó sẽ hạ thấp sóng

rung động của trận pháp xuống mức thấp nhất.

Đương nhiên, những thiết kế này phù hợp với trận pháp dịch chuyển phạm vi

ngắn, nếu như là dịch chuyển đường dài, sóng trận pháp sẽ không thể nào che

giấu được.

"Thưa ngài, làm phiền ngài đứng vào khu vực trung ương."

Karen không do dự, đi vào bên trong, rất nhanh, trận pháp khởi động, ánh sáng

màu trắng bao trùm anh, đợi đến sau khi ánh sáng tiêu tán, Karen phát hiện

mình đứng trong một phòng khách với phong cách rất hoài cổ.

Trong phòng khách không có người, nhưng thông qua cửa sổ phòng khách có

thể trông thấy trên đồng cỏ phía ngoài trưng bày một cái bàn trà và hai cái ghế.

"Răng rắc..."

Cửa phòng khách bị mở ra, Alfred đứng tại nơi đó: "Thiếu gia, thuộc hạ xác

nhận khu vực này không có những người khác, Davins hẳn là một mình đến đây

gặp ngài."

"Ừm, ông ta hình như có vẻ rộng rãi hơn chúng ta nhiều lắm."

Chẳng lẽ thật sự không sợ.

Karen đi ra phòng khách tới vườn hoa, Alfred thì ở lại ngoài cổng.

Nơi này hẳn là một ngôi biệt thự ở vùng ngoại thành của thành phố York, bốn

phía cực kỳ vắng vẻ và yên tĩnh.

Davins đứng người lên, nhìn về phía Karen, mặt lộ vẻ mỉm cười nói: "Bộ

trưởng Karen, ta có thể thề, lúc trước khi kiểm tra sức khoẻ cho ngươi, ta thật sự

không nghĩ tới tương lai chúng ta sẽ lấy loại phương thức này để gặp mặt nhau."

"Ta cũng không nghĩ tới."

"Mời ngồi."

"Cảm ơn."

Trên bàn đặt ba cái tách, một cái trong đó hẳn là của Alfred.

"Ta mới vừa hàn huyên một hồi với hầu nam của ngươi, ta phát hiện hắn rất thú

vị."

"Thật sao, xem ra cả hai trò chuyện cực kỳ ăn ý."

"Đúng vậy, linh hồn thú vị luôn có thể tự mang đến luồng gió nhẹ tươi mát. Cho

nên ta rất chờ mong trò chuyện cùng ngươi, ta cho rằng một người hầu nam ưu

tú, hắn chắc chắn là kế thừa tư tưởng của chủ nhân mình."

"Có lẽ sẽ để ngươi thất vọng, ta không phải tới tìm ngươi để trò chuyện về tư

tưởng và lý luận."

"Là về sự kiện kia sao, hầu nam của ngươi đã nói cho ta biết, không thể không

nói, ngươi thật đúng là rất tín nhiệm hắn."

"Hắn là một trong mấy người mà ta tín nhiệm nhất ở trên đời này."

"Có thể nhìn ra được đúng là như vậy." Davins nâng tách trà lên, nhấp một

miếng, "Ta rất tình nguyện có thể cùng ngươi hợp tác, kế hoạch cụ thể có thể

giao cho người phía dưới bàn bạc một chút, ngươi buông lỏng bảo an, ta phái

nhân lực đi giết người."

"Ngươi cứ đáp ứng sảng khoái như vậy?"

"Bởi vì như vậy thì chúng ta có thể tiết kiệm đầy đủ thời gian để trò chuyện một

chút, ha ha. Hoặc là nói, so với bản thân sự kiện này, ta càng xem trọng là sự

hữu nghị với Bộ trưởng Karen đấy."

"Hữu nghị? Rất xin lỗi, ta cũng không quá ưa thích cái từ này, thứ ta càng muốn

nghe đến, là điều kiện của ngươi, ta cảm thấy quan hệ giữa chúng ta, bây giờ

vẫn chỉ nên đơn thuần là quan hệ hợp tác, sẽ càng tốt hơn một chút."

"Hết thảy tùy ngươi, vậy ta có thể đưa ra điều kiện của ta rồi sao?"

"Có thể, ta sẽ nghiêm túc lắng nghe."

"Có lẽ ngươi có thể dùng nước trà này rửa tai của mình một chút."

"Ừm?"

"Xem ra ngươi cũng không biết gần đây đã nổi lên một cái trào lưu, giữa các

nhân vật thượng tầng của đại khu Dinger, gần nhất cực kỳ lưu hành loại hành vi

nghệ thuật này, rửa tai lắng nghe biểu thị việc nghiêm túc nghe, phần lớn là giữa

cấp trên và cấp dưới có quan hệ tốt."

"Được thôi, thật sự là một trào lưu cực kỳ mới lạ."

"Có đôi khi trào lưu chính là như vậy, không giải thích được vì sao thì nó nổi

lên, sau đó lại không giải thích được vì sao mà chìm xuống."

"Không sai, nhưng ngươi có vẻ đã lạc đề."

"Ngươi thật là nóng vội, ha ha, được rồi, Bộ trưởng Karen, điều kiện của ta

chính là, nếu có một ngày..."

Davins thở dài, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn vào con mắt Karen, tiếp

tục nói:

"Nếu có một ngày, là do ngài đến phụ trách “rửa sạch” chúng ta, xin ngài ở trên

cơ sở không làm bản thân quá mức khó xử, hơi nhấc kẽ tay một chút, để lọt một

tôm cá ra ngoài, để chúng ta, giữ lại một ít hạt giống."
Bình Luận (0)
Comment