Số 13 Phố Mink

Chương 2170

Nghỉ ngơi giữa hiệp kết thúc, hai bên lần nữa xuất chiến, lại một lần va vào

nhau.

Ventura vẫn yếu thế như cũ, thực lực Mục sư của Blanche cũng là kém xa tít tắp

người quen biết cũ kia, nhưng trên đầu Ventura có con sâu róm kia, lại cung cấp

sự trợ giúp ngoài định mức cực lớn.

Nhất là trên phương diện chịu đòn, "Bé Jack" từ sau khi đi theo Richard, thế

nhưng là đã tích lũy kinh nghiệm cực kì phong phú.

Cái kinh nghiệm này vậy mà có thể chuyển dời đến trên người khác, tạo thành

năng lực kháng đòn kéo dài.

Lại là kết thúc một hiệp ác chiến, hai bên riêng phần mình đá bay đối phương,

lại rất tự nhiên trở về tiếp nhận trị liệu.

Bộ xương đi đến bên cạnh Karen, mở miệng nói: "Cẩn thận lời chúc phúc của

bọn hắn meo."

"Ta biết." Karen nhẹ gật đầu.

Đối phương hiển nhiên còn có át chủ bài không có sử dụng, mà lại Karen cũng

biết truyền thừa thần bí của người quen biết cũ kia.

Hiệp tiếp theo bắt đầu, hai bên lại lao tới lần nữa, đúng lúc này, sát thủ cũng ra

tay rồi.

Hắn vẫn đang tìm thời cơ, hiện tại mục tiêu mà hắn ra tay, là Blanche và

Richard.

Karen dự báo được, nhưng anh không hề động.

"Xoẹt..."

Tiếng cọ xát cực kỳ chói tai truyền đến, Philomena bỗng nhiên xuất hiện từ chỗ

ẩn nấp vào lúc sát thủ hành động, ra tay giết ngược lại sát thủ.

Chỉ có điều là tên sát thủ này quả thực đủ ưu tú, rõ ràng ở vào thế bị động

nhưng vẫn có thể tiếp được sát chiêu của Philomena, thân hình hai bên không

ngừng va chạm nhau giữa không trung rồi lại tách ra, vũ khí trong tay càng

nhanh chóng va chạm với tần suất cao vô cùng.

Trong góc nhìn của người thứ ba, đây quả thực là đang xem hình ảnh chiếu lại,

hình ảnh xuất hiện một nơi, bọn họ đã xuất hiện ở một nơi khác.

Mà loại ác chiến này một khi triển khai, hai bên tựa như đều có niềm kiêu ngạo

của sát thủ, ai cũng không thu tay lại, càng không có sự ăn ý tạm dừng như hai

tên khổng lồ bên dưới.

Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, xem đây như cuộc chiến cuối cùng trong

đời.

Philomena bắt đầu không chịu nổi, cụ thể hiện tại mỗi một lần hiện hình cô đều

chậm hơn đối phương nửa nhịp.

Nhưng cô gái nhà Filsher lập tức thay đổi mạch suy nghĩ, không còn muốn làm

sát thủ thong dong trở ra, bắt đầu biến thành ta chết cũng muốn kéo theo ngươi

làm đệm lưng.

Cô bắt đầu nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn ngăn cách tâm tình của mình, không

tiếc để cho tốc độ phản ứng của mình chậm lại nửa nhịp, dù sao là muốn cùng

đồng quy vu tận, ít nhất cũng phải đổi lấy một vết thương cả đời không thể chữa

trị.

Bàn về liều mạng, bàn về việc không muốn sống, bàn về sự không quan trọng

của cuộc sống, Philomena thật là có quyền ưu tiên lên tiếng.

Loại chuyển biến này để tên sát thủ kia trở nên mười phần khó chịu, cuối cùng,

hắn lui về sau, cái giá phải trả là, cánh tay bị Đao Ác Mộng rạch một đường.

Nhưng hai bên vừa lùi, một tia chúc phúc bỗng nhiên xuất hiện, đánh vào trên

người tên sát thủ, khí tức của hắn ta tăng mạnh, tiếp tục tấn công Philomena vừa

rơi xuống đất.

Philomena thì vào lúc này vừa mới mở mắt ra, đối mặt đối thủ vừa bị thương

nhưng thực lực lại được tăng cường, cho dù cô muốn ứng đối thì hiển nhiên

cũng có chút không kịp.

"Ầm!"

Một tấm chắn to lớn vào lúc này rơi xuống, vừa lúc kẹp lại thân hình của tên sát

thủ, bảo vệ Philomena ở phía sau.

Tên sát thủ còn chuẩn bị lách qua phòng ngự tìm kiếm nơi để đột phá từ những

hướng khác, nhưng đoản đao nhanh chóng chém vào, phủ kín những lỗ thủng

này.

Lúc này, Philomena đã điều chỉnh tốt trạng thái một lần nữa, sát thủ chỉ có thể

chủ động lui bước, kết thúc lần giao đấu này.

Muri cầm khiên tròn đoản đao trong tay, đứng trước ngươi Philomena.

Gia tộc Benda làm nhân tuyển đội trưởng Đội hộ vệ cho các đời Đại tế tự, am

hiểu nhất, không phải tấn công, mà là phòng ngự.

Lúc này,

Karen ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, trong lòng nói:

Ngươi lại không đến, thì không còn đồ ăn cho ngươi đâu.

...

Bóng dáng Alfred xuất hiện ở bên trong công trình kiến trúc của hoàng cung,

đưa tay đẩy một cánh cửa ra, bên trong là một phòng vẽ tranh rất rộng rãi.

Chếch phía đối diện phòng vẽ tranh, là phòng ngủ của lão quốc vương, bản thân

lão quốc vương và thân quyến đang núp ở bên trong.

Căn phòng vẽ tranh này, vẫn sử dụng như nơi tuyên truyền đối ngoại của lão

quốc vương lúc ba tuổi còn làm hoàng tử, khi đó là vì biểu hiện rằng người thừa

kế vương vị sự ưu tú trên phương diện nghệ thuật, xem như một cái một cái

thiệp vàng để tuyên truyền.

Chỉ có điều cái thiệp vàng này lúc ba tuổi, mười ba tuổi thậm chí đến lúc ba

mươi tuổi, cũng có thể dùng, nhưng đến khi bốn mươi tuổi năm mươi tuổi thậm

chí là bảy tám chục, cũng không thích hợp để dùng nữa.

Nhưng mà trình độ nghệ thuật hội họa của lão quốc quả thật là có thể, mà lại có

thể rõ ràng nhìn ra những bức vẽ treo trên vách tường phòng vẽ tranh sẽ đi từ

quá trình thay đổi dần non nớt đến thoải mái phát tiết.

Mặt khác, Ánh Mắt Mị Ma còn có thể trông thấy tường kép đi vào mật thất

đằng sau hai bức tranh, bên trong mật thất treo đầy bức tranh buông thả bản

thân thật sự, hầu như đều là lấy "Một nhà hòa thuận" làm chủ đề.

Alfred cầm lấy bàn vẽ và thuốc màu, đẩy cửa sổ ra, bay tới mái nhà, bắc xong

bàn vẽ, trộn xong thuốc màu, vừa nhìn xuống cảnh tượng phía dưới vừa cầm bút

vẽ nhẹ nhàng đong đưa trên mặt giấy.

Wilker xuất hiện ở nơi này, đi đến bên cạnh Alfred, hỏi:

"Ngài không đi xuống sao?"

Alfred lắc đầu: "Lúc đầu có chút gấp, hiện tại trái lại cũng không gấp."

Nếu như nói Karen là một tên đệ tử cuối cùng mà ngài Hoven thu nhận, vậy thì

Alfred chính là một thính sinh cuối cùng.

Chỗ thủng của kết giới rất vững vàng, không cần nghĩ tất nhiên là "Ông ngoại"

của thiếu gia ra tay rồi, "Ông ngoại" ở đây, như vậy bà ngoại chắc chắn cũng có

mặt.

Là đồng đội của lão gia Dis khi còn trẻ, chỉ điểm mấy lần thì có thể để thực lực

của Philomena đột nhiên tăng mạnh, có thể nói, trên điều kiện tiên quyết là

không động viên thêm lực lượng bên ngoài, vị bà ngoại này tuyệt đối là một vị

rất kinh khủng;

Đúng dịp, lần này vừa vặn tất cả mọi người là yên tĩnh hành động.

"Vậy lúc nào ta sẽ xuống dưới?"

"Không vội, ngươi phải đợi đến lúc kết thúc công việc lại xuống dưới, nhớ kỹ

căn dặn tốt đám thuộc hạ tàn dư Ánh Sáng kia của ngươi, để bọn hắn ngoan

ngoãn." Nói xong, Alfred vừa chỉ vào bàn vẽ, "Ha ha, ngươi nói xem, ta vẽ hai

chúng ta ở trong góc của bức tranh này, để tăng cường cảm giác đắm chìm vào

trong bức tranh, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ta cảm thấy... Cực kỳ tốt."

"Vậy ta lấy thái độ thưởng thức, ngươi sẽ có thái độ kinh ngạc, ngươi sẽ không

để ý chứ?"

"Ngài vui là được."

...

Hai bên chiến tuyến đã lâm vào trạng thái giằng co và rực lửa, lúc này, một đám

dơi máu che phủ lên mặt trăng, mang đến áp lực cực lớn.

Bộ xương ngẩng đầu, cảm khái nói: "Kẻ ham vui lúc ra sân thật sự là càng ngày

càng giống nhân vật phản diện, meo."

Những con dơi phủ đầy trời nhanh chóng hạ xuống, bỗng nhiên cùng nhau nổ

tung, hóa thành một dòng máu lớn mang theo sức ăn mòn vô cùng đáng sợ, bao

phủ tên áo đen thứ ba ở bên trong.

Quần áo trên người tên áo đen này bắt đầu rách nát, hiệu quả thuật pháp ẩn nấp

mất đi hiệu lực, lộ ra nửa gương mặt, nhưng đủ để nhận ra thân phận của hắn,

Bộ trưởng Bộ Chấp pháp tiền nhiệm của Đòn Roi Kỷ Luật thành phố York, Bộ

trưởng Bernie.

Lúc này Bernie nhìn xem hình dáng người dần dần ngưng tụ ra từ trong dòng

máu, cười nói:

"Không nghĩ tới sẽ là ngươi."

Neo không có gương mặt thì ra vẻ nghi ngờ nói:

"Cái gì, ta biết ngươi?"
Bình Luận (0)
Comment