Sau khi gặp mặt Bern xong, Karen đi ra khỏi văn phòng của Đại chủ giáo, phát
hiện ở phía ngoài có một quan hầu trẻ tuổi khá xa lạ, đối phương chủ động tiến
lên hành lễ:
"Thưa ngài Bộ trưởng, ta là quan hầu của Chủ giáo Deron, Chủ giáo nhà ta biết
ngài đã tới, cố ý để cho ta tới mời ngài đến phòng làm việc để dùng trà."
Thật ra điểm tiếp theo mà Karen muốn đến chính là nhà Guman.
"Được rồi, xin hãy dẫn đường."
"Mời ngài Bộ trưởng đi theo ta."
Sau khi Deron thăng nhiệm Chủ giáo thì tất nhiên cũng đổi văn phòng, mà văn
phòng vừa mới sửa sang lại xong, nhưng nó trang trí mới cũng không phải là vì
chủ nhân mới thì cần hoàn cảnh mới, đơn giản là vì tăng thêm thuộc tính
chuyên nghiệp mà thôi.
Đi vào, đã nhìn thấy bên trong trưng bày các loại dụng cụ, bản vẽ và tài liệu cổ,
nếu không biết thì còn tưởng rằng nơi này là phòng thí nghiệm nào đó của Bộ
trận pháp.
Từ điểm này cũng có thể nhìn ra sự khác nhau giữa người có chuyên nghiệp và
công chức hành chính, ông Deron ngồi lên vị trí Chủ giáo, vẫn giống như một tổ
trưởng nghiên cứu phát minh như cũ.
"A, Karen đấy à."
Deron đang đeo một cái kính mắt đặc biệt để nghiên cứu một bản cổ thư rất dày,
lúc Karen đi đến trước mặt thì ông ấy mới giật mình phát giác.
"Thưa ngài."
"Ta còn tưởng rằng cậu sẽ ở trong văn phòng của Đại chủ giáo rất lâu." Deron
tháo kính mắt xuống, "Không nghĩ tới kết thúc nhanh như vậy, ha ha."
"Cảm tạ ngài tối hôm qua..."
"Ai!" Deron khoát tay áo, "Đợi chút nữa cùng ta đến nhà dùng cơm trưa, vị kia
ở nhà dặn dò ta."
"Được rồi."
"Cậu còn có chuyện khác sao?" Deron hỏi, "Khoảng hai tiếng nữa thì ta mới tan
tầm, ta chỉ xin nghỉ nửa ngày."
"Không sao, ngài có thể tiếp tục làm việc."
"A, tốt, đừng khách sáo, hôm nay lúc đầu ta có thể không đến, ngày nghỉ còn
thừa rất nhiều, nhưng vị kia trong nhà của ta giống như là đoán chuẩn cậu hôm
nay sẽ đến cao ốc giáo vụ vậy, bảo ta đến làm để chờ, dẫn về cùng dùng cơm
trưa. Bà ấy còn nói, phải cho ta một sự bất ngờ. Ta đoán, hẳn là bà ấy phát minh
ra món ăn mới."
"Ta vẫn luôn cực kỳ thích ăn món mà phu nhân nấu."
"Cậu đấy, quá khách sáo rồi, a, cũng đúng, chúng ta cũng không cần phải khách
sáo, ở chỗ của những người khác thì còn phải tuân theo cấp bậc lễ nghĩa."
"Ngài nói đúng lắm."
"Ha ha, phương diện này ta cũng không có gì có thể dạy cho cậu, phương diện
đạo lí đối nhân xử thế cậu hiểu hơn so với ta. Ở đây có trà bánh, trước tiên có
thể dùng một chút, ta phải kiểm tra đoạn nghiên cứu này một chút."
"Ngài bận rộn, ta có thể đợi." Karen do dự một chút, hỏi, "Cần ta gọi Richard
trở về sao?"
Deron lập tức gật đầu: "Cần, từ khi nó làm tới chủ nhiệm phòng làm việc, thì
không thích về nhà, luôn nói mình bận rộn công việc, công việc của nó thật sự
bận rộn như vậy sao?"
"Nhiệm vụ cực kỳ nặng nề."
"Vất vả cho cậu, ta biết cậu vẫn luôn xem nó là em trai mà dìu dắt."
"Không, là cậu ta vẫn luôn xem ta như anh trai."
"Ha ha."
Karen đi đến trước điện thoại, bấm điện thoại tổng bộ, sau khi báo tên của mình
ra, tiếp tuyến viên rất nhanh đã giúp mình được chuyển cuộc gọi đến văn phòng
Richard.
"Alo, nhận được tư liệu rồi sao?"
"Là ta."
"A, Karen, thật khiến người ta ngoài ý muốn, ta thế mà có thể nhận điện thoại
của anh trong phòng làm việc của mình."
"Giữa trưa về nhà ăn cơm đi."
"Đến nhà anh à?"
"Nhà cậu."
"A, được rồi, ta thông báo công việc một chút rồi trở lại." Lập tức, giống như là
cảm thấy lời này của mình có chút không ổn, Richard lập tức nói bù, "A, thật ra
ta cũng không có công việc gì."
"Gọi Philomena cùng đi."
"Đã rõ."
Gọi Philomena đến là bởi vì cô ta bây giờ xem như học sinh của bà ngoại, cũng
không có gì liên quan nhiều đến Richard.
Để điện thoại xuống, Karen nâng tách trà lên đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống,
vừa dùng trà bánh vừa liếc mắt nhìn cổ tịch về trận pháp.
Vốn chỉ là nhìn xem, nhưng nhìn một chút lại phát hiện rất thú vị, không tự giác
mà xem chăm chú.
Deron đeo kính lên một lần nữa nhìn lướt qua, theo lý thuyết thì tư liệu cổ tịch
trong phòng của ông ta đều có hạn chế, xem như là nhân viên trong bộ môn
muốn mượn đều phải báo cáo xin trước rồi chờ được duyệt, nhưng Deron chỉ
cảm thấy Karen là ngồi ở đây nhàm chán nên xem một, cũng không coi là gì.
Trong trạng thái làm việc, thời gian trôi qua rất nhanh, nửa giờ cứ như vậy mà
trôi qua.
Deron ngẩng đầu, nhẹ nhàng vặn eo bẻ cổ, đi đến chỗ ghế sô pha lúc trước của
Karen, lại ngoài ý muốn phát hiện Karen vẫn ngồi ở đó nhìn xem quyển cổ tịch
kia, điều càng làm cho ông ấy cảm thấy kinh ngạc chính là, mấy thẻ bài domino
đặt ở trên bàn trà được Karen lấy ra, bố trí thành một cái mô hình.
Điều này có nghĩa Karen không chỉ xem hiểu, hơn nữa còn có thể tính toán tiến
trình.
Thật hay giả?
Deron cẩn thận nhìn lướt qua quyển cổ tịch kia, nó chủ yếu giới thiệu và ghi lại
về trận pháp liên quan đến lĩnh vực Linh Hồn của kỷ nguyên trước, một quyển
sách tương đối khó.
Muốn đọc hiểu nó, không chỉ cần phải có cơ sở trận pháp vững chắc đồng thời
còn phải đào sâu vào trong lĩnh vực Linh hồn.
Deron chú ý về chủ đề của quyển mà Karen đang đọc, sau đó lại đưa ánh mắt
nhìn về phía những quân cờ domino kia, nhìn một chút, ánh mắt của ông ấy dần
trở nên nghiêm túc.
Một phần nhỏ như vậy, đương nhiên không thể nào là một trận pháp hoàn chỉnh,
nhưng Karen bố trí ra là vị trí trung tâm của trận pháp này.
Deron có thể xác nhận, người trẻ tuổi trước mắt này thật sự xem hiểu!
Đây quả thật là một chuyện... Không thể tưởng tượng nổi.
Karen đã từng cứu mạng của con trai và con dâu của mình, còn vẫn luôn dìu dắt
bảo hộ Richard, có thể nói, quan hệ giữa Karen và nhà Guman, đã sớm được
khóa lại một cách mật thiết.
Lúc đầu, ông Deron còn cảm thấy người trẻ tuổi này chủ động tới gần là muốn
phụ thuộc nhà Guman để được sự giúp đỡ cho sự nghiệp, nhưng cùng với
những chuyện xảy ra và khi người trẻ tuổi này vươn lên, Deron đã sớm không
còn loại suy nghĩa này, bởi vì hiện tại ngược lại có cảm giác như nhà Guman
nịnh bợ cậu ta.
Không nói tới những cái khác, chính vị trí Chủ giáo hiện tại này của mình, là
bởi vì lần trước Chủ giáo vốn chủ quản Bộ Trận pháp bị kéo xuống trong sự
kiện trước đó, trong này rốt cuộc có chủ đích là vì trải đường cho mình hay
không... Chính bản thân Deron cũng không xác định.
Ông ấy là biết người trẻ tuổi này ưu tú, ưu tú đến tình trạng làm người ta phải
kinh ngạc và thán phục, vợ mình yêu thích Karen giống như là cháu trai ruột,
Richard tuy không đến nỗi nào... À, Richard so sánh với cậu ta, ở trong mắt của
vợ mình thì giống như là được nhặt về từ trong thùng rác vậy.
Richard cũng thích kể chuyện về Karen lúc ở nhà: "Karen hôm nay thế nào."
"Karen lại làm cái gì."...