Số 13 Phố Mink

Chương 2185

Richard thỉnh thoảng thông qua kính chiếu hậu nhìn xem ngồi hai người ngồi ở

hàng sau, sau đó cậu ta rốt cục nhịn không được:

"Ông nội, ngài có chuyện cứ nói thẳng đi."

"Khục..." Deron tằng hắng một cái che giấu sự xấu hổ, ngay sau đó vẫn là

cưỡng ép mở miệng nói, "Karen, về sau phương diện trận pháp gặp phải vấn đề

gì hoặc là có ý nghĩ gì, cũng có thể tới tìm ta, chúng ta có thể trao đổi và thảo

luận nghiên cứu."

Karen lập tức mỉm cười đáp lại: "Được rồi, thưa ngài."

"Ông nội, ngài bớt lo đi, Karen ở đại khu Dinger có một vị thầy trận pháp, địa

vị nhưng cao."

Richard đang giúp Karen chỉnh lý mạng lưới quan hệ tình báo bên người, trong

danh sách mà Alfred đưa cho cậu ta, bao quát cả đám người Piro và Levin.

Phải biết rằng trước đây, mỗi khi gặp ngày lễ, Alfred đều sẽ lấy danh nghĩa

Karen tặng quà cho những "Người thầy" này.

"Không phải cậu nói mình không có thầy sao?" Deron nghi hoặc mà hỏi thăm.

Karen trả lời: "Lúc trước khi tiến vào Cánh Cổng Luân Hồi, từng được huấn

luyện một khoảng thời gian ngắn ở đại khu Dinger, từng được một vị chỉ điểm."

"A, là như vậy sao." Trong lòng Deron dễ chịu một chút.

Đứa cháu trai Richard này bắt đầu tiếp tục đâm đao:

"Vị kia mời Karen đi đại khu Dinger, Karen cũng từ chối."

Thư vãng lai, Richard cũng đã xem qua, dù sao cậu ta cũng quen thổi phồng

"Karen lợi hại bao nhiêu" lúc ở nhà.

Deron vì tìm về mặt mũi, nói: "Mỗi trận pháp sư am hiểu phương hướng khác

biệt, Trận pháp sư ưu tú hơn cũng không có khả năng tinh thông tất cả phương

diện."

Karen lập tức đáp lại: "Đúng, ngài nói đúng lắm."

Đứa cháu trai kia lại bắt đầu đâm chọt:

"Vị kia có ý là có thể bồi dưỡng trọng điểm Karen, đến lúc đó để tất cả mọi

người trong bộ môn trận pháp của đại khu đến giúp đỡ Karen học tập trận pháp

đấy."

Nếu như không phải Richard đang lái xe mà nói, Deron thật muốn đá văng

Richard ra khỏi xe.

Đầu óc của ngươi bị úng nước à, sao cứ gièm pha ông nội ruột của mình thế!

Deron nhịn lại cơn tức xuống đánh cháu trai mình một trận tơi bời, hừ ra một

hơi, nói: "Có nhiều thứ người khác không dạy được, ví như truyền thừa đặc thù

của nhà Guman chúng ta."

"Khối Rubic Thuật Khóa sao?" Richard ấn còi hối thúc chiếc xe phía trước chạy

nhanh lên, "Cháu đã sớm đưa cho Karen rồi."

Deron: "..."

"Cho nên ông nội cũng đừng phí công sức cho chuyện này nữa, Karen không có

hứng thú đối với trận pháp, cháu đã truyền thụ khối rubic phiên bản dành cho

học sinh cho Karen rồi, nhưng cho tới bây giờ cháu vẫn không thấy Karen từng

dùng qua."

"Chưa bao giờ dùng qua?"

Deron không hiểu, chuyện này cũng không nên chứ, trình độ trận pháp của

Karen rõ ràng cực kỳ cao, xem như phiên bản Rubic Thuật Khóa mà mình cải

tiến cũng có thể trợ giúp Trận pháp sư đề cao hiệu suất bố trí trận pháp cực lớn,

cậu ta làm sao có thể không học, sao có thể không sử dụng đây?

Thật ra, Karen vẫn luôn đang dùng khối Rubic Thuật Khóa, mà lại dùng rất

thường xuyên, chỉ có điều khi ở trước mặt Richard, anh sẽ cố tránh không để

cậu ta nhìn thấy

Bởi vì Richard sẽ không trông thấy một bản được cải tiến, mà sẽ nhìn thấy một

bản chính mà chỉ có người sở hữu huyết mạch nhà Guman mới có thể sử dụng

ra.

"Thưa ngài, về sau ta sẽ đến tìm ngài để thỉnh giáo về vấn đề trận pháp, nhân

tiện nói xin lỗi trước vì sau này có thể sẽ làm phiền ngài."

"Nói những lời này thì có vẻ quá khách khí, lúc nào ta cũng hoan nghênh cậu

đến tìm ta, chúng ta có thể cùng nhau tiến bộ."

Nhìn xem Karen, lại nhìn sang cháu trai ruột của mình, Deron bỗng nhiên có

chút hiểu vì sao vợ mình lại thích Karen đến thế.

Đến nhà Guman, Richard vừa dừng xe, Karen bước xuống xe trước, sau đó đi

vòng tới, giúp Deron mở cửa xe.

Anh sợ tên Richard này lại tự đi mở cửa cho mình rồi để mặc ông nội của cậu

ta.

Dù sao cũng là em họ của mình, không cần thiết để cho nó ở trong hoàn cảnh

sinh tồn vốn đã vô cùng khắc nghiệt trong gia đình đã rét vì tuyết mà còn thêm

sương.

Deron thì có loại cảm giác khó tin khi được quan tâm, sau khi xuống xe, lại nhìn

sang cháu trai ruột của mình, chỉ cảm thấy con mắt lông mày cái mũi tại sao lại

không đối xứng đến thế.

Lúc này, phu nhân Đường Lệ buộc tạp dề trên người mở cửa sân đi ra.

"Bà nội!" Richard vội chạy về phía bà nội mình, suốt khoảng thời gian này cậu

ta cũng không về nhà.

"Ai, trở về rồi đấy sao!" Phu nhân Đường Lệ giang hai cánh tay, từ từ đi tới.

Sau đó, lướt qua Richard.

Richard: "..."

Phu nhân bắt lấy tay Karen, bắt đầu kiểm tra: "Không có bị thương chứ?"

Karen trả lời: "Không có, bà nội."

Richard chẹp miệng vài cái, thôi vậy, đối với cái này, cậu ta đã thành thói quen,

bà nội mình từ sau lần đầu tiên nhìn thấy Karen, địa vị của mình đã tự động rơi

thẳng đứng xuống.

Nhưng mà, Richard chưa từng có cảm xúc đố kỵ, vừa lúc tương phản, cậu ta

thật vui mừng khi người nhà mình có thể ưu đãi đặc thù Karen.

Bởi vì như vậy để cậu ta có một loại cảm giác, mình và Karen là "Anh em", ừm,

cậu ta thích loại ảo giác này.

Deron thấy Richard bị vợ mình trực tiếp bỏ qua, khóe miệng lúc này nhếch lên,

cố nén mới không bật cười.

"Bà à, hôm nay bà nói phải cho ta một sự bất ngờ, là..."

"Bất ngờ? Có sao, ta không biết, có thể sẽ có, có thể sẽ không có, ông về nhà thì

vào phòng bếp giúp ta đun nồi nước trước đi."

"A, được rồi." Deron cười cười với Karen, sau đó đi vào nhà trước.

Richard đứng ở đó không nhúc nhích.

Phu nhân Đường Lệ quay đầu nhìn về phía cậu ta, nói: "Cha cháu đang chờ

trong phòng sách đấy."

Richard nghe vậy, lúc này sợ run cả người, chỉ có thể đi vào trong nhà.

Phu nhân Đường Lệ tiếp tục nắm lấy tay Karen, nhỏ giọng nói: "Bà có một ý

tưởng, muốn nghe ý kiến của cháu xem sao."

"Bà ngoại, ngài cứ nói."

"Bà muốn để Deron biết thân phận của cháu, sau khi trải qua chuyện của

Richard và Vicole, ông ấy biến hóa rất nhiều, nhất là tối hôm qua, bà có thể cảm

giác được.

Trước đó không nói cho ông ấy, là bởi vì khi đó ông ấy không xứng biết.

Bây giờ nếu như nói cho ông ấy biết, bà cảm thấy ông ấy có thể xem việc bảo

vệ cho cháu ngoại mình là việc quan trọng nhất

Trong lòng của ông ấy, thật ra cũng vẫn luôn cất giấu sự áy náy sâu sắc đối với

mình con gái của mình cũng là mẹ của cháu, bà biết.

Karen, bà không phải đang dùng đạo đực để ép buộc cháu, cháu tuyệt đối đừng

suy nghĩ theo hướng đó, nếu như cháu không muốn hoặc là cảm thấy phiền

phức, vậy chúng ta tiếp tục giấu diếm ông ấy, không sao cả."

Chỉ cần có tình cảm thì sẽ quan tâm cảm xúc đối phương.

Karen cũng không cảm thấy bất mãn với bà ngoại mình, bởi vì anh biết rõ: Bà

ngoại và ông Deron là thật lòng yêu nhau, mặc dù trên miệng bà ấy vẫn cứ có

thói quen trào phúng và trêu chọc chồng của mình, nhưng bà ấy cũng hi vọng

chồng mình biết ông ấy có một đứa cháu ngoại, đời sau của con gái ông, bà

muốn đưa niềm vui này cho ông ấy.

Có đôi khi, nằm ở trên giường, phu nhân Đường Lệ vừa nghĩ tới Karen, thì sẽ vì

mình có một đứa cháu ngoại ưu tú như thế mà lộ ra ý cười, thậm chí liên tục

quay người ở trên giường;

Nhưng nhìn nhìn lại chồng mình bên cạnh hoặc đi ngủ hoặc là đọc sách không

biết gì về chuyện này, bà ấy cũng sẽ cảm thấy rất tiếc nuối, bởi vì lúc đầu thì hai

người có thể cùng nhau cười ngây ngô, cùng nhau vui mừng mà không ngừng

xoay người.

Deron thay đổi, thật ra Karen rất rõ ràng, nếu ông ấy đã không có khả năng vì

Thần Giáo mà vạch trần người trong nhà, như vậy trở ngại duy nhất còn lại, có

lẽ chỉ là Karen có nguyện ý đổi giọng gọi một tiếng "Ông ngoại" hay là không.

Karen là không nguyện ý, bởi vì anh cảm thấy phiền phức, mà lại, khác biệt với

phu nhân Đường Lệ đó là anh và Deron cũng không có bồi dưỡng được loại tình

cảm ông cháu kia.

Nhưng, đây lời thỉnh cầu của bà ngoại...

Karen mở miệng nói: "Bà ngoại, ngài quyết định là được, cháu nghe ngài."

"Thật sao?"

"Thật."

Phu nhân Đường Lệ hít sâu một hơi, khóe mắt ươn ướt, bà ôm ấy Karen, mang

theo nức nở nói:

"Cám ơn cháu, Karen, hôm nay là sinh nhật của ông ấy, cháu đã tặng cho ông ấy

một niềm vui thật sự."
Bình Luận (0)
Comment