Karen ngược lại là cảm thấy có chút mới mẻ, thì ra không khí khi bà ngoại mình
và Philomena đi tản bộ là như vậy.
Xem ra, bà ngoại mình thật đúng là không có tính tình để làm thầy, còn tốt,
Philomena cũng kiên cường hơn phần lớn những học sinh khác.
Phu nhân Đường Lệ bắt đầu bưng thức ăn lên bàn, Karen thấy thế cũng bắt đầu
hỗ trợ, lúc này Duck và Richard cũng xách theo hoa quả trở về, cơm trưa, cứ
như vậy mà bắt đầu.
Trên bàn cơm, Deron không có cố gắng nói chuyện và lấy đồ ăn cho Karen, ông
ấy cực kỳ yên tĩnh, cũng rất bình thường.
Duck chủ động bắt đầu câu chuyện, Karen cũng sẽ tiếp vài câu, chủ yếu là
Richard sẽ phối hợp cùng, tóm lại, không khí của buổi cơm trưa, không hề nhiệt
tình như trong tưởng tượng, nhưng cũng xem như không tệ.
Karen dùng cơm xong chuẩn bị nghỉ ngơi, Richard trông thấy bà nội đi vào
phòng ngủ của mình, tháo dỡ toàn bộ vật dụng trên giường, đổi lại gối và chăn
ga mới.
Cậu ta rất là cảm động mà bước đến trước ôm bà nội mình: "Bà nội, bà thật tốt."
"Tránh ra một chút, đừng quấy rầy bà làm việc, bà phải bố trí sớm chỗ nghỉ
ngơi cho Karen ở chỗ này thật tốt."
Richard: "....
"Karen, bố trí xong rồi, cháu mau lên đây nghỉ ngơi đi."
"Được rồi, bà."
Karen nằm trên giường Richard, Philomena đi đến, ngồi xuống ở bên giường.
"Ngồi ở trên ghế."
Philomena nghe vậy đứng người lên, ngồi xuống cái ghế đối diện giường, mở
miệng nói: "Bộ trưởng, ta muốn xin phép nghỉ.”
"Nguyên nhân."
"Đặc huấn."
"Đặc huấn? Ở đâu?"
"Không biết, bà ấy sắp xếp."
Bà ấy, hẳn là chỉ bà ngoại của mình.
"Vậy thì nghe theo sắp xếp của bà ấy đi, ta phê chuẩn cho nghỉ, thời gian cụ thể
bao lâu?"
"Không biết, nhưng mà nếu ngài cần, có thể gọi về tùy lúc."
"Ừm."
Philomena nhìn về phía Karen, hỏi: "Ngài còn muốn ở lại dùng bữa tối?"
"Ừm, đúng vậy, buổi chiều cô có bận không?"
Philomena sửng sốt một chút, hồi đáp: "Thong thả."
Cô ta thật sự không có việc gì làm.
Địa vị của Alfred đối với cô, chính là tay chân của thiếu gia nhà mình kiêm việc
bảo tiêu, cô cũng quả thật không làm cái khác được, cũng không thể cho cô một
chức chủ nhiệm giống như Richard.
"Vậy cô cũng ở lại dùng bữa tối đi."
"Được rồi."
Philomena nói xong, ngồi trên ghế nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi....
Đi ngủ, đối với cô mà nói vĩnh viễn cũng là chuyện đơn giản nhất.
Lúc này, Phu nhân Đường Lệ bưng một ly sữa bò nóng đi đến, trông thấy
Philomena từ từ nhắm hai mắt, trực tiếp mắng: "Ta đã từng nói với ngươi,
không cho phép đi ngủ trong trạng thái giải trừ phòng ngự."
Philomena mới vừa vào giấc ngủ tỉnh lại, mở mắt ra: "Ta ở bên cạnh Bộ
trưởng."
"Cái này không liên quan đến việc ngươi ở bên cạnh ai, bất cứ lúc nào ngươi
đều phải cam đoan mình trong trạng thái tu luyện, đi ra ngoài sạp trái cây gần
đây tìm chỗ ngủ đi, sau đó nói cho ta cái sạp trái cây kia buổi chiều có bao
nhiêu khách đến, bán được bao nhiêu hoa quả."
Philomena đứng người lên, đi ra khỏi phòng ngủ.
Phu nhân Đường Lệ đặt ly sữa bò ở trên tủ đầu giường, vẻ mặt lúc này từ lạnh
lùng lại thay đổi sang hiền lành:
"Uống sữa bò rồi ngủ tiếp đi."
"Được rồi, bà."
"Có phải cảm thấy ta quá nghiêm khắc với nó hay không?"
"Không có, bà đang vì tốt cho cô ta."
Tỉ lệ hao tổn của sát thủ, là cao nhất.
"Cháu cũng giống như vậy, đã có chức vị rồi, cũng không cần phải liều mạng
giống như trước đây"
"Ta đã biết."
Richard xuất hiện ở cửa phòng ngủ, nói: "Karen, ta muốn về tổng bộ đi làm, ban
đêm về ăn cơm."
"Ta giúp cậu xin phép nghỉ."
"Không, không, không cần, chuyện của ta thật sự thật nhiều." Richard nháy mắt
ra hiệu với Karen.
Cậu ta đã phát giác được cảm xúc của cha mình hôm nay có chút không đúng,
nói như thế nào đây, có chút phấn khởi, cảm giác buổi trưa có lẽ sẽ muốn mượn
cớ đánh mình để góp hứng!
Richard cảm nhận được dấu hiệu này nên quyết định vẫn phải chuồn về chỗ làm
trước.
"Đi thôi, đúng, nghị định bổ nhiệm Memphis đã được đưa xuống, Phó chủ
nhiệm phòng làm việc của cậu, nhưng mà vì việc trong nhà, mặt khác còn có
Alfred kiêm chức cho ông ta, cho nên một số thời điểm sẽ đến trễ về sớm thậm
chí là bỏ vị trí, đây đều đã được Alfred đồng ý."
"À, đây xem là cái gì, ta cũng sẽ không tức giận đâu, Memphis chính là anh em
tốt của ta, mặc dù tên này già hơn ta, nhưng ta vẫn luôn xem ông ta nhưng em
trai mà đối xử.
Anh không biết đấy thôi, còn may là Memphis gặp ta, nếu không ta thật cảm
thấy dựa vào đầu óc đần độn của ông ta thì sao có thể sống sót ở chỗ làm, ra
ngoài ăn xin cũng phải chết đói."
Eisen bưng cái gạt tàn thuốc vừa lúc này xuất hiện ngoài cửa, mí mắt, lập tức hạ
thấp xuống.
Nhưng mà, ông ấy vẫn là đem cái gạt tàn thuốc đặt ở đầu giường Karen, bên
trong còn đệm lên một cái khăn giấy ướt.
"Ngài Eisen, ta không hút thuốc lá."
"Không có việc gì." Eisen lắc đầu, sau đó để một điếu thuốc xuống, đây cũng là
thuốc lá của giáo hội, có hiệu quả tê liệt đối với linh hồn, mà giá cả còn cao hơn
loại thuốc lá kia của Lôi Đình Thần Giáo.
Eisen biết Karen có đôi khi sẽ bị thương linh hồn, cần thứ này để áp chế đau
đớn.
"Đây là?"
"Ta mua."
"Được rồi, cảm ơn."
"Tốt, để Karen nghỉ ngơi đi." Sau khi Phu nhân Đường Lệ xua đuổi đám người
rời đi, đóng cửa phòng ngủ lại.
Richard thở dài, trêu chọc ông nội đứng bên cạnh mình:
"Ông nội, có đôi khi cháu thực sự sẽ hoài nghi, rốt cuộc cháu và Karen thì ai
mới là cháu trai của nhà Guman."
Deron trả lời: "Lúc trước là cháu."
"Ừm?"
"Không phải muốn đi bận bịu công việc sao, Eisen, đi đưa con của con đi làm
đi."
Richard: “…”
Eisen cầm thắt lưng đi tới, chìa khóa xe treo ở trên thắt lưng.
"Không cần, cha, ngài nghỉ ngơi cho tốt đi, con có thể tự mình đi được."
Eisen ngẩng đầu nhìn con của mình một chút, nói: "Đi."
"Ông nội, ngài nhanh nói với cha cháu, cháu có thể tự đi làm."
Deron mở miệng nói: "Gần nhất trong vùng phát sinh nhiều việc, bên ngoài khá
rối loạn, để cha cháu đưa đi làm, chúng ta cũng có thể yên tâm một chút."
"Có thể yên tâm?"
"Xuống đây!"
Richard chỉ có thể mang theo khuôn mặt phàn nàn xuống lầu, đi theo Eisen đi ra
ngoài.
Chờ đến lúc bọn họ đều đi rồi, Deron bắt đầu bố trí một cái "Trận pháp nghỉ
ngơi" ngoài cửa, có thể hỗ trợ giấc ngủ đồng thời tăng lên chất lượng giấc ngủ.
Sau khi làm xong, ông ấy rón rén chuyển một cái ghế đến, đặt ở cửa phòng ngủ,
còn mình thì ngồi lên.
Trong tay, cầm một tờ báo, đọc báo một chút, lại nhìn về phía cửa phòng ngủ.
"Nó là con của con." Deron nói ở trong lòng, "Cha không thể bảo vệ tốt cho
con, nhưng cha thề, sẽ bảo vệ tốt con của con."
Phu nhân Đường Lệ đi qua phòng khách, ngẩng đầu, nhìn xem chồng mình
đang ngồi trước cửa phòng ngủ lầu hai, không khỏi lắc đầu cười cười;
Lúc con gái lớn còn nhỏ, mỗi sáng sớm ông ấy đều sẽ vừa giả bộ như đang đọc
báo ở ngoài cửa phòng ngủ chờ con gái tỉnh vậy, khát vọng một ngày mới con
gái sẽ gọi một tiếng "Cha" đầu tiên.
Hiện tại,
Ông ấy đang chờ đợi sau khi Karen tỉnh lại đi ra ngoài, lại gọi mình một tiếng
"Ông ngoại".