Số 13 Phố Mink

Chương 2206

Karen nhẹ gật đầu: "Vậy thì dùng cái này đi."

Ngay sau đó, Karen nhìn về phía Richard, hỏi: "Năng lực của Jerry khai phát

cũng không tệ."

Richard lộ ra nụ cười khổ: "Mỗi lần sau khi bị cha ta đánh, giống như luôn có

thể khai phát ra một chút công năng mà trước đây không có."

"Vậy xem ra loại phương thức tu hành hiệu suất cao này còn cần bảo trì."

"Tạm biệt, ta thật lo lắng rằng ngày nào đó Jerry thực sự chịu không được loại

cuộc sống này mà rời nhà trốn đi."

Nói xong, bản thân Richard cũng cười.

Wilker còn nói thêm: "Bộ trưởng, còn có một việc, là Alfred tiên sinh đưa tin

tới, Trưởng khu Sous tìm đến nói chuyện, chuyện của Sa Mạc Thần Giáo, phía

trên lập tức sửa lại hướng gió."

"Sửa lại hướng gió?"

"Đúng vậy, lúc trước xu hướng chủ trương lợi dụng Sa Mạc Thần Giáo cũng lập

tức cũng bị mất, mà lúc rạng sáng ở đại khu của chúng ta, Thần Giáo cố ý tiến

hành công khai chuyện này, yêu cầu... Hoang Mạc Thần Giáo lập tức diệt trừ

tàn dư Sa Mạc có can đảm khiêu khích uy nghiêm của Trật Tự, xúc phạm đến

Trật Tự."

"Tàn dư?"

Trong vòng một đêm, tín đồ Sa Mạc trực tiếp đón nhận đãi ngộ của tàn dư Ánh

Sáng.

Nhưng mà việc Trật Tự tiến hành xâm chiếm Hoang Mạc có lẽ cũng không

dừng lại, dù gì thì từ nơi chôn xương của Compasini cũng đã biết được, Trật Tự

vì chiếm đoạt Hoang Mạc đã sớm chuẩn bị mấy trăm năm.

Nhưng bởi vì tín đồ Sa Mạc tiến hành ám sát Waffron, Trật Tự tình nguyện lựa

phương thức chiếm đoạt khó khăn hơn.

"Biết là vì nguyên nhân gì tạo thành không?"

Hướng gió ở phía trên làm sao lại đổi tới đổi lui.

"Không biết, nhưng ta cảm thấy, có thể tạo thành nhận thức chung nhanh như

vậy rồi lại phát xuống chỉnh đốn và phương châm cải cách, hẳn là trên hội nghị

bàn tròn quyết định đồng ý. Mặt khác, Trưởng khu Sous còn ám chỉ hỏi Alfred,

hỏi chúng ta có phải đã biết trước được hướng gió hay không."

"A." Karen nhịn cười không được.

Wilker nhìn xem Karen.

Karen hỏi: "Cậu cũng cho rằng như vậy?"

"Ta chỉ rất là tò mò, ngài làm như thế nào..."

"Nào có nhiều gió thổi qua thổi lại đến như vậy, tất cả hướng gió, đều viết ở bên

trong Điều Lệ Trật Tự."

"Đúng, ta sẽ nghiêm túc đọc lại một lần nữa."

Karen thở dài, nói như vậy, Kissen không chỉ sẽ không bị gia tộc của mình

trừng phạt, ngược lại trở thành công thần dự đoán được trước sự việc trong gia

tộc?

Việc trên đời này, thật đúng là kỳ diệu.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Karen nhìn thời gian một chút, cùng Richard đi ra

khỏi sở thẩm phán.

"Nhiệm vụ lần này có nguy cơ xảy ra bất trắc, đến lúc đó cậu không cần lo cho

ta, bản thân có thể chạy thì cứ cố hết sức mà trốn."

"Karen, ta đã rõ." Richard dùng sức gật đầu.

"Nhưng cũng không cần quá lo lắng, nơi này dù sao cũng là thành phố York,

là... Địa bàn của chúng ta."

"Không sai!"

"Cậu lái xe à?"

"Ta gọi Memphis lái xe tới đưa chúng ta đi, không phải anh muốn ông ta làm

Phó chủ nhiệm sao, tối hôm qua ta đã bảo ông ấy sáng nay đến đón chúng ta đi

dinh thự, chắc cũng sắp đến rồi."

"Cậu để ông ấy đưa đi?"

"Thế nào, có vấn đề gì sao?"

"Không có, cậu vui là tốt."

"Bíp bíp!"

Một chiếc xe con lạ xuất hiện ở trước cửa, lái xe là Memphis, ông ấy cố ý lái

một chiếc xe bình thường đến.

Karen và Richard ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, trên đường, Richard mấy lần

muốn chủ động mở chuyện nói gì đó, nhưng Karen là cố ý không có tiếp lời.

Là anh họ, Karen vẫn rất nhân từ với Richard.

Cuối cùng đến cổng dinh thự, bố cục nơi này gần như là một cái trang viên nhỏ.

Karen đưa tay sờ lên chiếc nhẫn một chút, bộ dáng lúc này phát sinh biến hóa,

bộ dáng của anh quá dễ nhận biết, thật đúng là sợ bị người khác nhận ra.

Richard cũng học theo, sờ lên chiếc nhẫn thay đổi bộ dáng.

Từ khi Lemar vào biên chế, loại nhẫn kia, người bên cạnh Karen gần như ai

cũng có một chiếc.

Richard đưa tay vỗ một cái lên đầu Memphis, cười nói: "Ta nói này, ông còn

không mau xuống xe để mở cửa cho ngài Bộ trưởng của chúng ta à, cái này còn

cần ta dạy sao."

Memphis sửng sốt một chút, sau đó nhẹ gật đầu, xuống xe.

Karen không chờ Memphis mở cửa xe, tự mình mở cửa bước xuống.

"Đây đây đây, Karen, thẻ hội viên của anh, phía trên này không có ảnh chụp,

nhưng anh phải nhớ tốt tên của mình và một chút tin tức cơ bản." Richard dùng

kim băng kẹp thẻ hội viên trước ngực Karen.

Karen hỏi: "Ta là nghệ sĩ dương cầm, đúng không?"

"Không không không, Karen, anh là tác gia Richard, phải nhớ kỹ, anh là một

nhà tác gia, am hiểu sáng tác tác phẩm theo chủ nghĩa văn học hiện thực.

Bởi vì ta chưa bao giờ dùng tới cái thẻ hội viên này để vào đó, cho nên anh

dùng cái thân phận này đi vào không cần lo lắng gặp phải người quen mà bị lộ."

"Người quen?"

"Đúng vậy, anh không biết đó thôi, ta ở trong đó cực kỳ nổi tiếng, là một vị

nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, từng biểu diễn ở trong đó, hơn trăm người cơ thể

trần truồng yên tĩnh ngồi ở bên trong, tiếp nhận sự tẩy rửa từ âm nhạc của ta."

Richard đưa thẻ hội viên và kim băng cho Memphis, ưỡn ngực, kiêu ngạo nói:

"Nào, kẹp lên cho ta đi, ta là nghệ sĩ dương cầm da màu vĩ đại, ngài Eisen!"

Memphis cầm lấy kim băng, bắt đầu kẹp lên cho Richard.

Richard còn không ngừng nhắc nhở: "Lệch rồi, lệch rồi, sao tay chân ông vụng

về thế, Trận pháp sư như chúng ta không phải coi trọng nhất là chi tiết và sự đối

xứng sao?"

"Được rồi." Memphis gật đầu, tiếp tục loay hoay điều chỉnh.

Nhìn xem một màn này, Karen chỉ có thể giải vây thay Richard một chút: "Là

lúc trước không hiểu chuyện nên làm như vậy phải không, về sau đừng có lại

dùng tên của cha cậu, lần trước cậu đã nhận được bài học rồi đấy."

Karen là muốn đem cái này quy chung cho tội của "thiếu gia Eisen" trước đó,

dù sao lần kia đã bị đánh, chắc là có thể xem như xong.

"Thật đúng là không phải, lần kia cha ta bởi vì chuyện của cửa hàng điểm tâm

mà đánh ta, ngày đầu tiên sau khi ta dưỡng thương xong, có thể xuống giường,

thì ngay lập tức đến đấy dùng tên của cha ta để đăng ký hội viên."

Tay phải Richard phất tóc của mình một chút, tay trái chống nạnh:

"Giống như là trong Ánh Sáng Trật Tự ghi lại Thần Trật Tự vĩ đại của chúng ta

thoát ly khỏi Thần Ánh Sáng vậy, chúng ta đã là tín đồ trật tự, thì nên có loại

tinh thần phản kháng này!

Anh cảm thấy thế nào, Karen?"

Karen không đáp lại.

Richard lại nhìn về phía Memphis: "Memphis, ông cảm thấy thế nào?"

Memphis đáp lại nói: "Cẩn thận đừng để cha ngươi lại phát hiện."

"Sợ cái gì, ông ấy cũng không thể thật sự đánh chết ta, ha ha!"

Memphis nhẹ gật đầu:

"Ngươi nói rất đúng."
Bình Luận (0)
Comment