Số 13 Phố Mink

Chương 2220

Karen dùng tay chỉ vào những thi thể nằm trên mặt đất, hỏi Piaget: "Trên người

bọn họ mặc quần áo gì vậy?"

Piaget nâng hai tay lên: "Ta không biết, lúc vẽ tranh thì trong đầu ta chỉ có hình

ảnh hiện lên, nếu như không phải nhờ ngài Bede, ta thậm chí còn không biết

mình là đang vẽ thành phố York."

Ngài Bede mở miệng nói: "Karen, cậu là muốn hỏi quần áo mà những thi thể

trên đất này đang mặc trên người có phải là áo giáp và thần bào Trật Tự hay

không sao?"

Karen trầm mặc.

Ngài Bede tiếp tục nói: "Ta chỉ có thể nói, một vài thời điểm, cùng một bức

tranh, sẽ có cách xem khác nhau."

"Ta đã rõ." Karen đứng người lên, hỏi, "Bức tranh này, ta có thể mang đi sao?"

Piaget lập tức gật đầu: "Đương nhiên, cậu có thể."

Ngài Bede thì lấy ra một tấm thẻ chợ đen, đưa cho Karen, nói: "Tiền vẽ tranh thì

nhất định phải thanh toán, cái này không có liên quan đến quan hệ giữa hai

chúng ta."

Karen biết, ngài Bede không phải tham tiền, trang viên Ellen bây giờ cũng

không phải bộ dạng rách nát giống trước đây, ông ấy chỉ cần nguyện ý liên hệ

về trang viên, ít nhất sẽ không thiếu phiếu điểm để dẫn Piaget theo đi du lịch

khắp nơi;

Nhưng ông ấy cũng không có làm như vậy, có lẽ đây quy ước đặc thù và sự kiên

trì đối với chuyến đi này.

"Giá tiền cụ thể?"

"Giá tiền thì chờ đến sau khi cảnh tượng trong bức tranh này xuất hiện, cậu lại

để cho người mang phiếu điểm tương ứng chuyển vào tấm thẻ này là được, ha

ha."

"Được rồi, ta đã biết."

Bede xoay người, tách hai bức tranh đang nối lại với nhau, nhét vào bên trong

bút máy, cuối cùng đưa chiếc bút máy cho Karen.

Karen vừa bỏ bút máy vào túi vừa nói: "Tiếp theo hai người định làm như thế

nào?"

"Chúng ta sẽ làm thời vụ, ngày mai sẽ kết thúc thời gian thử việc, xin cậu yên

tâm, chúng ta là thưởng thức ánh lửa của bữa tiệc, cũng không muốn tự ném

mình vào trong đó mà đốt."

Karen nhìn về phía Piaget, hỏi: "Trong khoảng thời gian này có vất vả không?"

"Cực kỳ phong phú." Piaget hồi đáp, "Mỗi khi ta cầm lấy bút vẽ để vẽ tranh,

đều sẽ có một loại cảm giác Lynda đang đứng ở bên cạnh bầu bạn cùng ta."

Ngài Bede bỗng nhiên mở miệng nói: "Vậy sau này lúc cậu vẽ tranh thì ta sẽ cố

gắng đứng xa một chút."

"À..." Piaget nhún vai, "Ông biết đấy, Bede, ta không phải có ý này."

"Ta phải đi rồi." Karen hỏi, "Chờ sau khi chuyện này kết thúc, cùng nhau ăn

một bữa cơm?"

Piaget: "Tốt lắm."

Ngài Bede: "Mỗi người đều có hành trình mà mình phải đi, ta nghĩ, sự tôn trọng

thật sự đối với một phong cảnh đẹp, đó là sau khi thưởng thức nó xong thì lập

tức lên đường hướng đến nơi tiếp theo."

"Ta cảm thấy rất nhiều chuyện, thật ra cũng không cần thiết quá cực đoan."

Karen nhìn xem cha vợ tương lai của mình, "Ta tin tưởng Eunice cũng rất mong

chờ cha của cô ấy, phu nhân cũng nhớ chồng của mình, gia chủ Anderson càng

mong mỏi đứa con trai của mình."

Ngài Bede lắc đầu, hỏi lại Karen: "Vậy cậu vì cái gì không trở về nhà đây?"

"Ta... Vẫn chưa lúc để ta về nhà."

Ngài Bede đi tới, đưa tay vỗ vỗ bả vai Karen, nói: "Ta cũng giống vậy."

Piaget hỏi: "Cho nên, bây giờ chúng ta đang bắt đầu cáo biệt sao?"

"Nếu không thì sao, Piaget, tác phẩm của cậu cũng đã bán rồi, hành trình kế

tiếp, chúng ta có thể thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều." Ngài Bede nói.

"A, được thôi, tùy ông." Piaget đi về phía Karen, cùng Karen ôm một cái, "Bạn

tốt của ta, nếu như cậu có thể trở về bộ dáng bình thường, ta cảm thấy cái này

ôm sẽ tự nhiên hơn một chút, nếu không nó sẽ cho ta một cảm giác là lạ."

"Rất xin lỗi, tạm thời không thể thỏa mãn yêu cầu này của anh."

"Ta thật sự rất thích thành phố York, nơi này, có rất nhiều kỷ niệm với ta."

Karen nhẹ gật đầu, nói: "Đúng vậy, sau khi phòng điều trị tâm lý đóng cửa,

ngay cả tiền lương cũng không trả cho nhân viên."

"Khục..."

"Được rồi, chúng ta phải tiếp tục công việc, ta tin tưởng, bộ trưởng Karen của

chúng ta, lập tức cũng sẽ bắt đầu bận rộn." Bede kéo Piaget lại, trước khi đi ra

ngoài, ông ấy lại cố ý quay người, nói với Karen, "Nhớ quay về thăm Eunice

nhiều một chút."

"Ta đã biết."

"Không, cậu sẽ không, ta thậm chí nghi ngờ rằng tần suất qua lại giữa cậu và

con gái ta qua thư từ còn không bằng một vài người bạn, có lẽ chỉ khi có người

hỏi cậu đã có người yêu hay không thì lúc cậu trả lời mình đã có vị hôn thê, cậu

mới có thể nghĩ đến con gái ta được một lần."

"Làm sao có thể chứ."

"Ha ha." Ngài Bede lộ ra nụ cười đầy thâm ý, "Chừng nào thì cậu về nhà?"

"Thời gian chưa đầy hai năm, khoảng một năm rưỡi đi."

"Con gái ta là cháu dâu mà ông nội cậu tự tay lựa chọn, ta tin tưởng việc sau khi

ông ấy tỉnh lại muốn nhìn thấy nhất đó là thấy cháu trai của mình..."

"Kết hôn phải không, ta biết."

"Không, là trông thấy cháu của mình ôm cháu cố xuất hiện ở trước mặt của ông

ấy, nếu bây giờ cậu nỗ lực, một năm rưỡi, sẽ hoàn toàn kịp."

"Cái này..."

"Sinh nhiều đứa vào, chừa lại một đứa theo ta học vẽ tranh."

"Việc này là không thể nào, ngài Bede."

Piaget tò mò hỏi: "Vì sao vậy?"

Anh ta ngược lại là muốn làm thầy dạy vẽ cho con của Karen.

"Ai." Ngài Bede có chút bất đắc dĩ thở dài, trả lời Piaget, "Cái này liên lụy đến

sự kỳ thị tông giáo bên trong nội tâm của Bộ trưởng Bộ chấp pháp Đòn Roi Kỷ

Luật của Trật Tự Thần Giáo."

Nói xong, Bede kéo Piaget rời đi.

Không bao lâu, Richard vừa lau vết son bên cổ vừa quay trở về.

"Trò chuyện xong rồi sao, Karen?"

"Đã nói xong."

"Hô, thật tốt, phu nhân Baolifa thật sự là quá nhiệt tình, bà ta nói ta trông giống

người chồng mất sớm của bà ấy. Ta vốn cho là chỉ có đàn ông sẽ dùng loại

phương thức này bắt chuyện với phụ nữ, thì ra là đều như nhau."

"Đi thôi, có thể trở về."

"A, tốt."

Karen và Richard đi ra khỏi dinh thự, Memphis lái xe tới đón hai người.

Sau khi ngồi lên xe, Karen nói với Memphis: "Chuyện lần này rất lớn, những

chuyện khác trước tiên có thể thả xuống một chút."
Bình Luận (0)
Comment