Neo mở bàn tay ra, đặt ở trước mặt, lại dùng móng tay bấm rách đầu ngón tay,
xem như "Bút và vở", làm ra động tác đang "Ghi chép";
"Cái giá rất đắt."
"Điều kiện các ngươi đưa ra, ta sẽ cố khả năng thỏa mãn trong phạm vi năng
lực."
Neo dùng máu tươi vẽ lên lòng bàn tay một ký hiệu √ biểu hiện ra cho cô ta:
"Thành giao."
Ngươi muốn giữ bí mật về thân phận của ta, đồng thời, ta muốn gặp mặt
Karen."
"Thật ra thì có chuyện gì cần cứ nói trực tiếp với ta cũng giống thế thôi."
"Ta biết Saraina, ta tin tưởng ánh mắt nhìn người của vị Thần tử Nguyệt Nữ
Thần Giáo kia."
"Được thôi."
Neo lắc đầu có chút bất đắc dĩ, vì cái gì các ngươi cứ muốn tin tưởng cái tên rõ
ràng là dối trá lại thích đóng vai đúng mực kia đây?
Về phần Thần tử của Nguyệt Nữ Thần Giáo kia, cô ta sợ là còn không biết kinh
phí của mình đã bị Karen và Trưởng khu cùng nhau rửa tiền.
Neo chỉ chỉ vào chiếc xe kia của mình, nói: "Lên xe đi."
Miliwen do dự một chút, vẫn là ngồi vào xe. Neo ngồi lên ghế lái, ấn xuống một
cái nút bấm. Trận pháp khởi động, chỗ ngồi phía sau xe tạo thành một lồng
giam kiên cố, phong tỏa Miliwen ở bên trong.
Miliwen không có phản kháng, trên mặt cũng không có vẻ kinh hoảng, chắc là
đã sớm rõ ràng rằng sẽ có một màn này.
Neo thì lại lấy ra một cái bình vứt ra phía ngoài, đạn tín hiệu bắn lên một lần
nữa, ý là nguy cơ được giải trừ, không cần chi viện.
Lập tức, Neo đến chỗ xe taxi bị hỏng kia, lấy toàn bộ những thứ đáng giá trong
cốp xe về, đợi đến lúc hắn chuẩn bị nổ máy chiếc limousine, lại phát hiện cô gái
đang ngồi trong "Lồng giam" kia đang cúi người mở chai rượu đỏ dùng làm
“diễn viên “lấy từ trong tủ lạnh nhỏ ra.
"Quý cô, cái này cần tự trả tiền."
"Vợ của ngươi chắc chắn rất đáng thương, gả cho một tên đàn ông hẹp hòi
giống như ngươi."
"Đúng vậy, ngươi nói không sai, nếu như lúc trước ta có thể quyết tâm sớm một
chút, cô ấy cũng sẽ không lạc lối."
Miliwen sửng sốt một chút, nói: "Thật có lỗi, ta không nên đùa như thế."
Không có việc gì, nếu như tiếp theo ngươi muốn trực tiếp đến cao ốc giáo vụ để
bị xử tử hình công khai, ngươi có thể tiếp tục nói đùa.
Tựa hồ là để trấn an vị "Tài xế" này. Miliwen nói: "Ngươi biết không, chuyện
lần này quan hệ rất trọng yếu, liên lụy đến sự trở về của Thần."
Neo nghe nói như thế, nhìn lướt qua chỗ ghế phụ trống không bên cạnh mình.
Đúng là Thần trở về... Hắn thích ngồi ở chỗ kia, lúc có tài xế, hắn tuyệt đối sẽ
không lái xe.
Miliwen uống một ngụm rượu đỏ, phát ra một tiếng cảm khái: Bọn hắn vốn
cũng không biết, thứ mà mình đang nghĩ hết tất cả biện pháp lôi kéo trở về, rốt
cuộc là cái gì..."
Sở thẩm phán Duck.
Duck căn bản là không có ngờ tới, sở thẩm phán của mình sẽ có một ngày trở
thành sảnh tiệc đứng.
Rất nhiều nhân viên của Đòn Roi Kỷ Luật ra vào và làm việc ở chỗ này, mà
công việc của mình, thì là đi bổ sung đồ ăn, điểm tâm và đồ uống không bị gián
đoạn.
Vợ của ông ấy là Thuật pháp quan Lucie, cũng nhận được một phần văn kiện hỗ
trợ điều tra, chỉ có điều là Lucie có nhiều việc để làm hơn Duck một chút, cô có
thể phối hợp đưa ra đề xuất mới cho phương án.
Mà bản thân Duck, thì cùng bốn tên thuộc hạ thần bộc, thành chủ bếp và bốn
bếp phụ.
Lucie đi ra từ trong phòng trên lầu hai. Vuốt vuốt lòng bàn tay có chút mỏi nhừ.
Lúc trước ở bên trong cùng với mấy Trận pháp sư đo lường tính toán trận pháp
phòng ngự trong nội bộ dinh thự, sử dụng khối Rubic Thuật Khóa có chút tiêu
hao.
Lucie cúi đầu xuống, trông thấy chồng mình đang bổ sung thêm bánh mì chà
bông vừa làm xong, Duck buộc tạp dề, mang theo mũ đầu bếp, lộ ra vẻ vô cùng
chuyên nghiệp.
Duck ngẩng đầu, nhìn thấy vợ mình trên lầu, cố ý nhỏ giọng hô: "Em à, cố ý
dựa theo khẩu vị của em mà làm, nhớ ăn nhiều một chút."
Trên mặt Lucie lộ ra ý cười, mặc kệ là vào lúc nào thì chồng mình đều đáng yêu
như thế.
Trong căn phòng cách vách, Richard đang đứng bên cạnh bàn làm việc, giúp
Alfred và Wilker chỉnh sửa bản kế hoạch, sau đó cậu ta còn muốn phụ trách
phát xuống cho những tổ thảo luận trong những phòng khác, đồng thời còn phải
chú ý thu phương án mới trở về.
Đây không phải là một công việc đơn giản, hiệu suất công việc dính liền trên
dưới, nhưng Richard ứng phó rất khá.
Alfred duỗi lưng, nhìn về phía Richard, mỉm cười nói: "Ta vốn cho rằng cậu sẽ
theo không kịp tiết tấu."
Phần công việc này, vốn nên để cho Leon đi phụ trách, nhưng hiện tại Leon
đang chú tâm mua thức ăn trong cửa hàng phiếu điểm.
Richard chỉ chỉ lên trán mình, trả lời: "Ta vốn là không nhịn được, nhưng Jerry
bây giờ đang ở trong não để hỗ trợ ta."
Wilker ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Richard, nói: “Cậu cũng không sợ nó gặm
não của mình à?"
Richard vẻ mặt đương nhiên nói: "Sinh vật tiến hóa cao cấp hơn là một loại bản
năng, cho nên nó gặm não của ta làm cái gì?"
Wilker: "..."
Wilker bị chẹn họng chỉ có thể đưa tay đặt ở trên chiếc bút máy, hỏi Alfred: "Ta
hiện tại có thể nhìn thấy nó rồi sao?"
Alfred nhẹ gật đầu.
Wilker cầm lấy bút máy, ánh mắt nhìn lướt qua Richard đứng ở phía trên, cậu ta
tin tưởng Alfred biết ý của mình là gì.
Alfred nói: "Xem đi."
Wilker nhẹ gật đầu, thầm nghĩ: Cấp độ ưu tiên tín nhiệm của Richard vậy mà
cao hơn cả mình?
Nhưng tên này nhìn cũng không giống như là đã tiến vào vòng tròn trung tâm,
cũng không có khả năng là dựa vào quan hệ mà đi cửa sau chứ?
Wilker chắp nối hai bức vẽ ở trong chiếc bút máy lên bàn, Richard lúc này cũng
tiến lại gần quan sát.
Thật lâu, Wilker thở một hơi dài nhẹ nhõm, cười khổ nói với Alfred: "Nếu như
với kế hoạch tỉ mỉ của chúng ta, vẫn phải trả giá một cách thê thảm như thế này,
thật sự là để người ta có một loại cảm giác bị thất bại."
Alfred nói: "Thậm chí, nói không chừng thi thể mặc thần bào nằm ở trong số
đó, có ngươi, có ta, còn có cậu ta."
Richard chớp mắt. Nói:
"Vậy vào ngày chúng ta hành động không cần phải mặc thần bào, vậy không
phải là được rồi sao?"